Tô Yên bị Tô đại nương gọi đi.
Vừa vào bên trong một căn phòng nhỏ, vẻ mặt tươi cười của bà ta lập tức biến mất, chớp mắt liền thay đổi.
Ánh mắt bà ta nhìn Tô Yên vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau, bà ta thở dài một tiếng
"Tiểu Yên, sao lúc này con lại trở lại đây?"
Giọng điệu ngoài bài xích, còn có thêm vài phần bất đắc dĩ.
Nói thế nào thì cũng là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống, lúc trước ép nàng đi tòng quân thay ca ca cũng là bất đắc dĩ.
Chiến trường là nơi nào chứ?
Trăm người đi, may mắn có một vài người còn có thể trở về.
Nếu ca ca nàng chết, vậy thì hương khói liệt tổ liệt tông Tô gia ai sẽ lo liệu đây?
Tô đại nương cũng không còn cách nào tốt hơn, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt.
Bắt buộc phải giữ một bên, bỏ một bên.
Tô Yên nhìn Tô đại nương, lên tiếng
"Ta trở về nhìn một chút."
Tô đại nương gật gật đầu
"Vậy, vậy sẽ phải đi sao? Liệu có còn phải đánh trận nữa không?"
"Phải đi!"
Tô đại nương nghe đến đây, nhìn nữ nhi của mình, có chút không nỡ.
Lần này rời đi, cũng không biết sau này có gặp lại nữa không.
Nhưng so sánh với việc này, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.
Bà ta còn tưởng rằng Tô Yên trở về là muốn nhi tử đi tòng quân.
Hóa ra đã nghĩ nhiều rồi.
Tô đại nương cố gắng ổn định tâm tình, kéo tay Tô Yên
"Tiểu Yên, những người tới đây cùng con là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639727/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.