Đi đi, bước chân Hoắc Từ dừng lại.
Nhìn phía trước đen nhánh một mảnh.
Đằng sau, Triệu Tinh Thần vội vàng chạy tới
“Ai ai ai ai, cậu đi nhanh như vậy làm gì?”
Nói xong, nhìn về phía Hoắc Từ, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nghi hoặc
“Cậu làm sao vậy? Không quay về? Cậu không sợ tiểu mỹ nhân sốt ruột chờ sao?”
Hoắc Từ ném quần áo trong tay sang bên cạnh, sau đó cởi bỏ cúc áo đầu tiên.
Triệu Tinh Thần nhìn hắn động tác này, sửng sốt một chút.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng côn sắt cọ xát mặt đất.
Lộc cộc, còn có tiếng bước chân, nghe ra còn không chỉ có một người.
Triệu Tinh Thần chậc chậc hai tiếng, lui sau hai bước, vừa quay đầu liền phát hiện đằng sau cũng không còn đường lui.
Sau đó dừng bước chân lại.
Vừa cởi áo ngoài, vừa bên hỏi
“Cậu chọc đến?”
Hoắc Từ buông hạ mí mắt, lười nhác đáp lại một câu
“Chắc vậy.”
“Cái gì mà chắc vậy? Người cậu trêu chọc có phải quá nhiều rồi hay không??”
Triệu Tinh Thần nói xong, đã sóng vai đứng cùng Hoắc Từ.
Sau đó lại vội vàng nói
“Chờ xong chuyện này, tôi giúp cậu tra xét cẩn thận, nhất định phải lôi kẻ đứng sau ra.”
Hoắc Từ đi đến chỗ đám người kia
“Đó là chuyện sau khi ra ngoài đã.”
Nói xong, liền lao về phía trước.
Đương nhiên, những việc này người ở trong hội đường tự nhiên là không biết.
Tô Yên ngồi ở một góc, chờ Hoắc Từ trở về.
Mà ở ngay lúc này, có hai người đi tới.
Một người trong đó còn bưng một cái hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639678/chuong-1696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.