Cuộc nói chuyện này kết thúc.
Tuân Cảnh đi ra khỏi thư phòng, nhìn sắc trời bên ngoài.
Vừa nãy hắn tới đây mặt trời lên cao, nắng ấm.
Vậy mà chớp mắt thôi sắc trời lại xám xịt.
Tí tách, tí tách.
Từng giọt mưa rơi xuống bàn tay hắn.
Kim Nhất đứng bên cạnh mở dù ra.
Đi đến trước mặt Tuân Cảnh, lên tiếng
“Vương gia, trời mưa rồi.”
Tuân Cảnh nhìn sắc trời hôm nay, thật sự là không tốt.
Thời tiết Thượng Vận thành mưa liên miên, hắn tới nơi này một thời gian rồi mà chỉ thấy mưa là mưa.
Nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt.
Khoé môi hiện lên ý cười, tâm tình vô cùng sung sướиɠ mà đứng sóng vai bên cạnh Âu Dương Du.
Âu Dương Du nhìn đi chỗ khác.
Dùng mười dặm Thanh Châu đổi một nữ nhân,mà vẫn có thể sung sướиɠ đến như vậy.
Một kẻ thô lỗ hàng năm chỉ biết dẫn binh ra trận đánh giặc như hắn, không thể lý giải nổi.
Đối với hắn mà nói, thời khắc chuẩn bị đánh thắng trận chiến, hắn chỉ mong có thể cùng những huynh đệ xuất chinh ra trận trở về cùng nhau,
Còn những chuyện khác, không có tác dụng.
Âu Dương Du đang suy nghĩ, một thị vệ chạy tới, hai tay ôm quyền, lên tiếng
“Vương gia, Công Chúa Tô Yên tới.”
Tuân Cảnh vốn chuẩn bị rời đi,nghe thấy lời thị vệ kia nói, lập tức dừng chân.
Hắn đứng im ở đó, nhìn sắc trời bên ngoài.
Ai không biết còn tưởng rằng hắn đang chờ cơn mưa này tạnh.
Tầm mắt Âu Dương Du lướt qua Tuân Cảnh.
Sắc mặt lạnh nhạt, bỗng nhiên phun ra mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639622/chuong-1640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.