Thấy bộ dáng chớp mắt ngây người của nàng, Tuân Cảnh có chút ngạc nhiên.
Bộ dáng hiền lành vô hại này khác hẳn với lúc gặp nhau trong ngôi miếu hoang đó.
Vị Công chúa này khá thú vị.
Chỉ với dăm ba câu Tuân Cảnh đã bác bỏ yêu cầu của Tô Yên.
Tiếp đó hỏi
“Công chúa rời khỏi trạm dịch, là muốn đi đâu sao?”
Tô Yên sờ kim trâm trêи đầu.
Vẫn không đổi được.
Nàng một bên sờ một bên nói
“Đi mua hạt giống để trồng hoa.”
Tuân Cảnh nghe vậy, cười nói
“Công chúa điện hạ thật tao nhã.”
Toàn bộ thượng vận thành đều lan truyền việc Tô Yên dọn ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.
Đối với một nữ tử, việc bị đuổi ra khỏi nhà chồng sắp cưới là chuyện mất mặt cỡ nào.
Đặc biệt Tô Yên còn là công chúa một nước, lại càng mất mặt.
Dưới tình huống như thế mà nàng vẫn thản nhiên giống như không có xảy ra chuyện gì, đi mua hạt giống hoa.
Ân, thật không giống người bình thường.
Không biết vì cái gì, đầu óc Tuân Cảnh lại một lần nữa nhớ tới cái đêm mưa gặp Tô Yên.
Nàng mặc hồng y, đầu tóc rối bù, ánh mắt xa cách không kiên nhẫn, một bộ người sống chớ gần.
Lại nhìn bộ dáng vô hại, nhẹ nhàng bây giờ.
Tuân Cảnh cảm thấy nữ nhân này đang diễn trò.
Chắc do suy nghĩ quá nhập tâm, cho nên chính hắn cũng không phát hiện mình vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Yên.
“Khụ khụ”
Kim Nhất phía sau bỗng ho hai tiếng nhắc nhở.
Tại sao hôm nay vương gia nhà mình có chút khác so với ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639593/chuong-1611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.