Chương trước
Chương sau
Lời này của hắn ta là nói với Tô Yên
“Công chúa là đang chỉ trích bổn vương không dạy dỗ binh lính cho tốt sao?”
Âu Dương Du là lão đại của toàn quân doanh, vậy tự nhiên nữ binh kia cũng là thuộc hạ của hắn.
Ngữ điệu hắn lạnh nhạt, mang theo khí thế.
Tô Yên nghe xong, có chút nghi hoặc vì sao hắn ta sẽ hỏi như vậy.
Nàng lên tiếng
“Vậy ngươi cảm thấy, nữ binh kia cũng không tồi sao?”
Ý của nàng chính là, binh lính của ngươi không tồi, nhưng tùy tiện một chút đã có thể bị đả thương, còn mặt dày không biết xấu hổ tới hỏi người khác rằng mình dạy dỗ binh lính không tốt sao?
Âu Dương Du dẫn binh đánh trận đã nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng có người nào dám nói chuyện như vậy với hắn.
Tống Trinh nhìn Tô Yên chằm chằm.
Lúc trước chỉ nghĩ là Công chúa khuê phòng, hiện giờ mới biết là đã coi thường vị người này rồi.
“Không biết Công chúa điện hạ có còn nhớ rõ thân phận của mình không? Nói chuyện vô lễ như vậy, chính là quy củ của Giang Lan quốc sao?”
Tô Yên nhìn Tống Trinh, nghiêm túc hỏi lại
“Ta thân là Công chúa một nước, ngươi nghi ngờ lời nói của bổn cung sao?”
Tiểu Hoa hưng phấn không chịu được.
Không hiểu sao mỗi lần ký chủ làm người ta nghẹn lời, nó đều cảm thấy ký chủ vô cùng lợi hại.
Càng đáng sợ hơn là, ký chủ trước nay chưa từng cảm thấy mình đang mắng người, mà chỉ cảm thấy mình đang nói đạo lý.
Âu Dương Du một khuôn mặt lạnh nhạt, thanh âm không hề có cảm xúc
“Chớ quên, ngươi còn chưa gả vào Trấn Nam Vương phủ, còn chưa phải chủ nhân của Vương Phủ.”
Tô Yên gật đầu
“Đúng vậy, bổn cung còn chưa có gả đi. Cho nên, bổn cung muốn dọn ra khỏi nơi này.”
Âu Dương Du nheo mắt.
Công chúa hòa thân dọn khỏi phủ Trấn Nam Vương, tin này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ người ta sẽ nghĩ phủ Trấn nam Vương đối xử bất công với nàng.
Trong triều đình, sợ là hắn sẽ bị tấu thêm vài cuốn sổ con.
Nhưng mà…. Liệu có phải vị Công chúa này cảm thấy hắn sẽ sợ điều này hay không.
Âu Dương Du chắp tay sau lưng, tư thế càng thêm đĩnh bạt.
“Người đâu”
“Có thuộc hạ!”
“An bài cho Công chúa đến trạm dịch gần nhất.”
“Tuân lệnh!”
Tô Yên nghe xong, trêи mặt lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nhìn Âu Dương Du, ừm, tên này tuy rằng tính tình không tốt, nhưng tâm địa không tồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên lên tiếng
“Đa tạ tướng quân.”
Nói xong, quay sang nói với Tiểu Đào
“Đi thu thập một chút, chúng ta rời đi.”
Tiểu Đào sắc mặt cứng đờ như muốn khóc tới nơi rồi
“Công chúa, người, người không thể a.”
Tô Yên vừa nghe đã biết Tiểu Đào muốn làm trái lại ý mình.
Nàng lạnh mặt
“Bổn cung muốn đi, ngay bây giờ.”
Tiểu Đào vừa nhìn thấy sắc mặt của Tô Yên, lập tức nhớ tới đêm mưa hôm trước.
Tiểu Đào run run, vô cùng túng quẫn.
Dọn ra ngoài thì thanh danh của Công chúa sẽ không tốt.
Nhưng, tốt xấu gì vẫn còn sống a.
“Vâng, công chúa điện hạ.”
Nói xong, vội vã chạy về hậu viện thu thập.
Tô Yên xoay người cũng muốn đi.
Bỗng nhiên, một cây giáo bay từ trêи đài hướng thẳng tới Tô Yên.
Nàng né sang bên cạnh.
Cây giáo phi thẳng tới bức tường trước mặt nàng.
Nhưng còn chưa kịp cắm vào tường, một bàn tay mảnh khảnh đã bắt được.
Giây tiếp theo, cây giáo liền giống như boomerang quay lại vị trí xuất phát.
Tống Trinh đứng trêи đài cao giơ tay bắt lấy cây giáo, lui về sau hai bước.
Nàng ta nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay đã chảy đầy máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.