Chương trước
Chương sau
Tô Yên cúi đầu, nhẹ mím môi một chút, xoa xoa vị trí ngực.
Không biết vì sao, khung cảnh hắn hắn suy yếu, vết thương chồng chất lên nhau ở Minh Giới lại thoáng hiện trước mặt cô.
Tô Yên nhíu mi một chút, tâm tình không thế nào tốt được, hơn nữa còn là càng ngày càng không tốt.
Cô một câu cũng không nói, chỉ đứng ở chỗ đó, trong đầu không ngừng hiện lên những vết thương kia.
Từ sau khi tới thế giới này, những hình ảnh đó đều trở thành giấc mơ của cô, luôn luôn nhớ tới, mà vừa nghĩ tới, tâm giống như bị cắt ra vậy.
Cứ lặp lại tuần hoàn như thế, cho đến khi Trịnh loan xuất hiện.
Nhìn hắn hoàn hảo không chút thương tổn nào ở trước mặt mình, cô mới rốt cuộc không nhớ tới nữa.
Hiện giờ, bởi vì vết bỏng kia chăm sóc ba ngày không tốt, còn càng ngày càng nặng hơn, lại lần nữa kϊƈɦ phát hình ảnh đó trong đầu cô.
Mỗi một lần hắn gặp cô đều là như thế này, bộ dáng như chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn cố ý lừa gạt, không cho cô biết.
Tô Yên nắm chặt tay, cúi đầu.
Rốt cuộc có người nhắc đến chuyện nghỉ ngơi.
Trịnh loan không biết đi ra ngoài làm cái gì.
Ba Tô quay đầu lại nói chuyện cùng cô.
“Tiểu Yên, con sao lại không nói câu nào? Việc hợp tác này rất quan trọng. Hơn nữa thấy con cùng Trịnh chủ tịch rất quen thuộc nhau. Đến lúc đó con mở miệng…….”
Tô phụ còn chưa nói xong, Tô Yên liền đi ra ngoài.
Cô đứng ở chỗ ngoặt, không biết đang xem phong cảnh gì ngoài cửa sổ, hay suy nghĩ sự tình gì.
Cho đến khi, một người đi tới chỗ cô.
Là Trịnh loan.
Khi Trịnh loan nhìn thấy Tô Yên ở chỗ ngoặt, hắn sửng sốt một chút.
Một câu cũng không nói, tiếp tục đi vào trong, phảng phất như không nhìn thấy Tô Yên.
Thái độ này, chính là khác hoàn toàn với trước đó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Khi đi qua bên người Tô Yên, cô liền duỗi tay kéo hắn lại, sau đó ấn người lên tường.
Cô nói
“Cho tôi xem vết thương của anh.”
Giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra chút phập phồng, tư thái bắt ép rõ ràng.
Trịnh loan không nhúc nhích mà chỉ là nhìn cô, hỏi
“Tôi cùng cô có quan hệ gì sao? Tô tiểu thư có phải quản quá rộng rồi hay không?”
Tô Yên nghe xong, không có ý muốn rút lui chút nào.
Cô thực nghiêm túc nói
“Anh có thể tự mình cởi ra, hoặc là để tôi giúp anh.”
Giọng nói vang lên, lông mi Trịnh Loan run rẩy, nâng mắt lên
“Tô phó tổng đối đãi với người sẽ giúp đỡ công ty các cô trong tương lai như vậy sao?”
Tô Yên nhìn hắn không tự cởi ra, liền muốn duỗi tay giúp hắn.
Lúc này, An Đồng xuất hiện, nhíu mày nói
“Chủ Thần đại nhân, mong ngài tự trọng.”
Tô Yên ngẩng đầu, liếc An Đồng một cái, ánh mắt không chút gợn sóng.
An Đồng mở miệng, thanh âm trịnh trọng
“Ngày đó, là ngài mở miệng nói không muốn cùng thiếu chủ ở bên nhau. Hiện giờ lại dán lấy ngài ấy, sợ sẽ bị người ta nói là “lạt mềm buộc chặt”, “tâm cơ thâm hậu”.”
Lời trong lời ngoài toàn là ý châm chọc.
Tô Yên hành động không chút do dự.
Cơ hồ ngay khi An Đồng nói xong.
Xoẹt một tiếng, Tô Yên đã xé rách tay áo Trịnh Loan, cánh tay bị phỏng cực kỳ nghiêm trọng ki, liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mặt trêи máu chảy loang lổ, một ít bọt nước còn xảy ra.
Liếc mắt nhìn một cái, hình ảnh kia, thật sự là cảm thấy chói mắt.
Tô Yên mím môi, nhăn mày, có chút bực bội.
Cô nắm chặt tay, tự mình khắc chế một chút, tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía An Đồng
“Ngươi là phế vật sao? Có phải ngoài việc biết nói chuyện ra thì những việc khác đều không làm được?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.