Chương trước
Chương sau
Hắn vô cùng xinh đẹp, lông mi dài đen nhánh cong vút, đôi mắt nhắm hờ, một nốt chu sa điểm ngay bên khóe mắt, đỏ như giọt máu, cánh môi hồng hồng phấn nộn, chỉ cần nhìn qua thôi đã có thể làm người ta kinh diễm.
Tô Yên dừng chân.
Người nọ mở to mắt, đôi mắt hắn lại cho người ta cảm giác rất thiên chân, vô tội, làm người cảm thấy vô cùng thuần khiết tốt đẹp.
Gương mặt này, nàng tất nhiên là biết, chính là khuôn mặt thật của Quân Vực.
Hắn không nói một câu nào, chỉ yên lặng dựa vào ngực Tô Yên, cứ như vậy mà nhìn nàng.
Nửa ngày sau mới hỏi một câu
“Yên Yên!! Làm sao vậy?”
Tô Yên dừng chân, nàng nhìn xung quanh, sương mù mênh ʍôиɠ.
Cúi đầu xuống, dưới chân giống như một con suối, nước chảy róc rách, phản chiếu gương mặt nàng.
Tô Yên lên tiếng hỏi
“Ngươi là ai?”
Người bên cạnh nở nụ cười tươi
“Yên Yên, là ta a.”
Tô Yên không nói chuyện, nâng tay lên bóp chặt lấy cổ người kia.
Nàng nhìn hắn ta, nghiêm túc nói
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ bóp chết ngươi.”
Tô Yên dùng lực một chút, người kia liền ho khan, ho ra cả một ngụm máu tươi.
Tô Yên thả lỏng tay một chút, khuôn mặt của người kia liền nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Ngón tay biến thành màu xám trắng, móng tay tím bầm cứng ngắc bỗng nhiên dài ra đâm thẳng vào người Tô Yên.
Sét đánh không kịp bịt tai, khoảng cách giữa hai người lại vô cùng gần, Tô Yên căn bản không kịp phản kháng.
Móng tay của gã cắm thẳng vào bả vai nàng.
Trêи mặt Tô Yên không có gì thay đổi, nàng giơ tay, xoay người, đôi tay bóp đầu hắn, dồn lực.
“Ầm”
Cỗ thi thể kia ngã xuống đất, chưa biến trở về nguyên hình mà vẫn ở hình dạng của Quân Vực.
Nhìn thi thể đó ngã xuống đất, Tô Yên nhẹ nhàng nhíu mày một chút.
Nàng biết cái này là giả, nhưng vẫn không nên nhìn tiếp.
Tô Yên dời mắt đi chỗ khác, bịt kín miệng vết thương trêи bả vai.
Tiểu Hoa kinh hô
“Ký chủ, chị bị thương rồi!”
“Không có việc gì, không nghiêm trọng.”
Tiểu Hoa vừa đau lòng vừa nghi hoặc
“Ký chủ, chị rõ ràng biết gã không phải Quân Vực đại nhân, vì sao còn nương tay với gã?”
Máu tươi theo bả vai chảy xuống, thấm ướt quần áo.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng ấn vào miệng vết thương, tiếp tục đi về phía trước.
“Chỉ là suy đoán, còn 10% là hắn.”
Nàng vẫn luôn ôm chặt hắn từ lúc đi vào, không phát hiện ra hắn bị tráo đổi. Sợ là bản thân mình bị trúng mê thuật, còn gặp phải ảo giác, cho nên, thời điểm nàng thấy thân thể đó hộc máu liền thả lỏng tay.
Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm
“Nếu đây là Tiểu Hồng, em khẳng định chị sẽ đánh chết nó luôn.”
Từ trước tới nay ký chủ chỉ tin vào chính bản thân mình.
Chỉ từ khi gặp Quân Vực đại nhân, ký chủ mới có thể nghĩ nhiều như vậy, mới có thể nghi ngờ không xác định nổi, sợ làm Quân Vực đại nhân bị thương.
Tô Yên che bả vai, đi sâu vào bên trong.
Phía trước là một mảng trắng xoá, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười nhỏ hừ hừ.
Hình ảnh trước mắt liền biến đổi, xung quanh một màu đen nhánh, nàng tiến vào trong ngục lao.
Đi dọc theo hành lang dài, mùi máu tươi lẫn với mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Mỗi gian ngục đều đốt một ngọn nến nhưng bên trong lại trống rỗng.
Ánh nến lập lòe, có chút tối tăm.
Càng đi lên phía trước, tiếng cười càng rõ ràng.
Thanh âm nhẹ nhàng, giống như người đang hát có tâm tình không tồi.
Nhưng ở trong hoàn cảnh như thế này, tiếng cười nhỏ như vậy lại vô cùng dọa người.
Đến khi Tô Yên đi tới nơi sâu nhất của ngục giam, một miếng vải đen lớn che kín cánh cửa ngục giam.
Nàng đã cách tiếng cười kia rất gần.
Tô Yên nhìn khắp nơi, cuối cùng, nâng tay lên, nắm chặt lấy miếng vải rồi giật xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.