Ánh sáng đỏ chiếu lên trêи cánh cửa, chiếu thẳng lên con đường tiến vào địa ngục.
Làn khói đen kia bay thẳng vào bên trong, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Khụ khụ khụ”
Tiếng ho khan vang lên, thân thể của Tang Minh lại động đậy.
Tóc rũ xuống, che kín mặt, hắn đỡ vào thân cây, đứng dậy, nhẹ giọng gọi một tiếng
“Tiểu Quai.”
Lực chú ý của Tô Yên từ trêи cánh cửa kia chuyển đến trêи người hắn.
Đây chính là Quân Vực.
Tô Yên đi qua, đỡ lấy hắn, hỏi
“Chàng không sao chứ?”
Người nào đó dựa vào trêи người Tô Yên, giọng điệu vô cùng suy yếu
“Có, đau.”
Dứt lời, Quân Vực giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào ngực mình, chỗ đó đã ăn một cây trâm của Tô Yên, máu còn đang chảy ra ngoài.
Tô Yên đỡ hắn.
“Ta băng bó cho chàng một chút.”
Nói xong liền cởi y phục của hắn để xem vết thương.
Chờ Tô Yên băng bó xong xuôi, Quân Vực liền dán vào người Tô Yên, hơn nửa cơ thể đều đè lên người nàng.
Tô Yên thấy sắc mặt của Quân Vực tái nhợt, vô cùng suy yếu.
“Rất đau sao?”
Người nào đó chớp chớp mắt
“Ừm.”
“Vậy chàng ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền định đỡ Quân Vực ngồi xuống, dựa vào cây đại thụ trước mặt.
Quân Vực ngẩng đầu
“Tiểu Quai muốn đi đâu?”
Tô Yên chỉ chỉ vào bên trong cánh cửa tối đen
“Ta muốn vào đó xem xem.”
Rõ ràng, nàng nhận ra được Quân Vực không muốn cho nàng đi vào bên trong.
Hắn nói
“Ta muốn Tiểu Quai ở cùng ta.”
Tô Yên nghiêm túc
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639497/chuong-1519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.