Không đúng, không thể dùng đến từ “còn sống” để hình dung.
Cô ta rốt cuộc là thứ gì?
Yêu?
Người chết?
Xác chết vùng dậy??
Những điều Tô Yên biết không thể giúp nàng phân biệt được thứ này rốt cuộc là gì.
Nàng đứng đó nhìn những người đã chết.
Tất cả đều bị lột sạch da mặt.
Nàng tiếp tục đi vào bên trong, đi một vòng xung quanh viện, xác định không còn một ai sống sót.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ở trong góc có một thi thể giật giật.
Sau đó rêи rỉ lên tiếng
“Cứu mạng”
Tô Yên dừng bước, đứng im ở đó không động đậy.
Sau đó liền nhìn thấy một thằng nhóc đang cố đẩy những thi thể bên trêи để bò ra.
Cả người nó đều là máu, nó không lớn, khoảng chừng 12,13 tuổi.
Đứa trẻ quỳ trêи mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rưng rưng
“Chị chị, cầu xin người, cứu… cứu ta với.”
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó móc trong túi ra một viên kẹo, bóc ra ăn xong rồi mới nói chuyện
“Ngươi biết đây là đâu không?”
Đối với việc thằng nhóc này mong nàng cứu nó, nàng im bặt không nhắc tới.
Đứa trẻ gật đầu
“Nơi này là thôn Cổ Lĩnh.”
Tô Yên lại hỏi
“Vì sao mọi người đều chết?”
Thằng nhóc run rẩy trả lời
“Bởi vì, bởi vì có một yêu quái chuyên lột da người tới đây!.
Ả, ả ta giết rất nhiều người.”
Vừa nói, nó vừa run rẩy khóc nức nở, vòng tay ôm lấy hai chân, trông vô cùng đáng thương.
Tô Yên lại hỏi
“Làm thế nào để đi ra được chỗ này?”
“Đi theo hướng tây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639457/chuong-1479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.