Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, nghi hoặc
“Muốn đi đâu?”
Cô thấy nó lén lút giống như định làm chuyện xấu vậy.
Bao tải nó kéo theo vang lên tiếng lách cách. Tiểu Hồng theo bản năng ôm rịt lấy cái bao. Nhưng lại sực nhớ ra đây là Tô Yên chứ không phải người ngoài. Sau đó liền thở phào, thả lỏng toàn thân, bỏ xuống tất cả phòng bị.
“Bán lấy tiền.”
Giọng nói trẻ con của nó vô cùng cao hứng.
Tô Yên nhìn bao tải sau lưng nó
“Dùng cái này?”
Tiểu Hồng gật gật đầu
“Đúng vậy!!”
Sau đó, Tiểu Hồng gấp không chờ nổi nữa, muốn Tô Yên khen minh, liền mở miệng cái bao tải ra.
Rầm rầm!
Một đống bình dinh dưỡng màu vàng nhạt liền lăn tới chân Tô Yên.
Cô sửng sốt, nhìn Tiểu Hồng
“Em lấy ở đâu?”
Tiểu Hồng rất vui vẻ
“Ở trong cái phòng đóng kín của phi hạm a, còn có rất nhiều đồ vật quý có thể bán lấy tiền.”
Nhưng…. nhưng như thế không phải là trộm sao?
Tô Yên nhìn một vòng xung quanh Tiểu Hồng.
“Tô Cổ đâu?”
Tiểu Hồng chỉ chỉ lên đầu
“Hắn ở trêи đầu em nè.”
Vừa chỉ, Tiểu Hồng vừa lẩm bẩm
“Không hiểu sao hắn lại không muốn lấy đồ đem đi bán.”
Tô Yên nghi hoặc, dựa theo đạo lý, Tiểu Hồng rất nghe lời Tô Cổ. Hiển nhiên, Tô Cổ biết loại hành vi này là trộm, cho nên nó mới không tham dự.
“Vậy em vì sao còn muốn bán?”
Tiểu Hồng mở đôi mắt to ngập nước, vui vẻ lên tiếng
“Cổ Vương nói, bán một ít, về sau sẽ có nhiều tiền.”
Nói cách khác, Tô Cổ là chủ mưu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639396/chuong-1421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.