Sau đó, Quân Vực chậm rãi mở miệng
“Tôi vẫn nên gọi cậu là Kiêu Lôi? Hay nên gọi là Tô Kiêu Lôi?”
Vừa dứt lời, bước chân Tô Kiêu khựng lại.
Tô Yên sửng sốt. Cô quay đầu nhìn về phía Tô Kiêu.
Tô Kiêu cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt cậu ta, nhìn không ra cảm xúc hiện tại. Tia lửa điện bám trêи tay hắn, xẹt xẹt tách tách vang lên.
Không khí giữa ba người vô cùng yên tĩnh.
Tô Yên nghe thấy Quân Vực nói. Tô Kiêu Lôi??
Cô nhìn Tô Kiêu, sau đó nhìn Quân Vực
“Nó thật sự là em trai của em sao?”
Giọng nói mang theo kinh ngạc.
Ngược lại, Quân Vực bị sự nhạy bén của Tô Yên làm cho kinh ngạc.
Hắn chỉ nói một cái tên, cô liền đoán ra được. A, Tiểu Quai của hắn quả nhiên lợi hại.
Quân Vực gác đầu trêи hõm vai cô, tay ôm lấy hông Tô Yên, lẩm bẩm
“Giờ Tiểu Quai có em trai rồi sẽ không cần anh nữa sao?”
Quân Vực gián tiếp thừa nhận thân phận thực sự của Kiêu Lôi.
Chữ Kiêu vốn không phải là họ của hắn, hắn họ Tô, tên đầy đủ là Tô Kiêu Lôi.
Tô Yên lắc đầu
“Sẽ không.”
Trả lời Quân Vực xong, liền quay đầu nhìn Kiêu Lôi.
Trầm mặc.
Tô Kiêu Lôi cúi đầu, một câu cũng không nói.
Thân thể hắn vì khẩn trương mà cứng đờ, bàn tay nắm chặt làm khớp tay trắng bệch.
Tô Yên kéo Quân Vực ngồi dựa vào ghế, sau đó thắt dây an toàn cho hắn.
Vừa thắt vừa nói
“Anh hẳn là không còn sức mà cởi nữa rồi.”
Quân Vực giật giật mí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639391/chuong-1416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.