Cuối cùng, vẫn phải năm sáu tên bị đánh cho lăn lộn trêи mặt đất thì đám người kia mới vội vã chạy đi.
Trước khi đi, gã đàn ông cầm đao kia còn cố với lại nói thêm một câu
“Chúng mày cứ chờ đấy.”
Nói xong liền xoay người chạy đi.
Tô Kiêu nhìn Tô Yên đang đứng che trước mặt mình. Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao thằng cha Quân Vực kia thích giả vờ đáng thương yếu ớt trước mặt cô đến vậy.
Tô Yên mở miệng
“Đi về.”
Tô Kiêu cong môi
“Hình như tôi chưa từng đáp ứng sẽ trở về cùng chị.”
Tô Yên ngẩng đầu
“Cậu còn muốn tiếp tục đánh?”
Tô Kiêu
“Tôi cũng không nhờ chị cứu tôi, là chị xen vào việc của người khác.”
“Đây không phải là xen vào việc của người khác, cậu là em trai của tôi. Là việc tôi nên làm.”
Cô nói rất nghiêm túc.
Vì những lời nói này của Tô Yên, trong mắt Tô Kiêu hiện lên vô vàn cảm xúc khác nhau. Yết hầu hắn lăn lộn, giống như có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Cuối cùng, bỗng nhiên cười rộ lên. Hắn khom lưng tới gần Tô Yên. Cười vô cùng càn rỡ
“Vì sao chị nhất định phải ở bên cái loại người vô dụng kia? Tôi cũng là một lựa chọn không tồi.”
Vừa dứt lời, đầu Tô Kiêu lại ăn trọn một cái đập nữa.
Tô Yên rất nghiêm túc
“Tôi đánh để cho cậu tỉnh táo hơn một chút.”
Tô Kiêu bị đánh đến phát ngốc.
Thật sự rất đau đó.
Hắn xoa đầu, không nói gì. Chớp mắt liền biến thành châm chọc mỉa mai.
“Người như chị, tặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639387/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.