Tô Yên ngẩn người, lắc đầu
“Em không đi.”
Nói xong liền nắm lấy tay hắn. Cô động động môi, một lúc lâu sau, liền nói
“Hy vọng anh nhanh chóng khỏe lại.”
Hoặc Vưu nhìn cô, không nói một lời. Qua chốc lát hắn lại hôn mê. Nhưng vẫn nắm chặt tay Tô Yên, không buông lỏng một chút nào.
Tô Yên ngồi xuống mép giường. Thấy hắn không có việc gì, thần kinh lúc này mới có thể thả lỏng.
Hiện giờ đêm đã qua, trời sắp sáng. Tô Yên dựa vào đầu giường cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ lại mơ hồ cảm thấy mình bị bế lên. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cô cũng không phản kháng lại, chỉ cảm thấy hơi thở kia bao bọc lấy mình, vô cùng thoải mái.
Dần dần lại chìm vào giấc ngủ say.
Tô Yên bị thông báo của Tiểu Hoa đánh thức
“Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng.”
Tô Yên bị âm thanh của Tiểu Hoa làm phiền, mơ mơ màng màng liền tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, liền thấy mình nằm trêи giường bệnh, đang được Hoặc Vưu ôm chặt vào trong lòng.
Cô động đậy một chút, người bên cạnh liền nhíu mày, dần dần cũng tỉnh dậy theo.
Hai người nằm sát nhau. Tô Yên thấy hắn còn chưa có tỉnh táo hẳn, có lẽ thuốc tiêm vào người hắn cũng có cả thuốc an thần.
Tô Yên sát lại gần, lại sát thêm một chút. Sau đó, “chụt” một cái, hôn lên môi hắn.
Cô vừa hôn, liền cảm nhận được thân thể bên cạnh cứng đờ lại.
Tô Yên mở miệng, nhẹ giọng nói
“Anh bị thương, em rất khổ sở.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639374/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.