Chương trước
Chương sau
Hoắc Vưu cầm hai bản hợp đồng đùa nghịch, như đang nhắc nhở Tô Yên.
Cuối cùng, Tô Yên gật đầu
“Được, em tới liền.”
Nói xong, cúp máy.
Uống xong ba bình tu bổ, thể lực cô tốt hơn rất nhiều. Cũng thoát khỏi tình trạng yếu đến mức đỡ tường.
Vừa đi xuống lầu liền gặp Tô Kiêu ở cửa. Bộ đồng phục màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà, dáng người cao ráo cân đối, thật đẹp trai.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Tô Kiêu dịu đi một chút. Tiếp theo, cậu đi tới trước mặt cô. Câu đầu tiên chính là
“Hoắc Vưu khi dễ chị?”
Tô Yên sửng sốt. Thấy hắn hỏi thực nghiêm túc, cô lắc đầu
“Không có.”
Tô Kiêu không quá tin tưởng, nhướng mày. Chỉ hơi há mồm, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.
Cậu dời đề tài
“Thí luyện Thâm Lam tinh, chị có thể cùng đội với tôi.”
Tô Yên
“Ân?”
Tô Kiêu dời tầm mắt, đút tay vào túi
“Chị không muốn người khác biết tôi là em trai chị, tương tự, tôi cũng không muốn để cho người khác biết chị là chị gái tôi. Chỉ là đến đó có chút nguy hiểm, tôi đã hứa với mẹ sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
Hắn không nhanh không chậm nói xong.
Tô Yên giật mình, cảm thấy rất kỳ quái. Cô không có người thân, cũng không biết cách ở chung với người thân như thế nào. Cho nên trong đoạn thời gian này, đối với cô, Tô Kiêu chỉ là một người xa lạ có chung huyết thống.
Cô sẽ cứu hắn nếu hắn gặp nguy hiểm, nhưng không liên quan gì tới cảm tình, chỉ vì đó là nhiệm vụ. Đại khái là do quan hệ huyết thống, cô nhận ra, người em trai này rất để ý cô. Đó không chỉ là lời nói suông.
Cô không hiểu lắm, nhưng có chút cao hứng. Rất hiếm khi cô có thể cảm thấy thân thiết với người khác ngoài Quân Vực.
Tiểu Hoa mở miệng
“Ký chủ, thế giới nhân loại gọi đây là tình thân.”
Tiểu Hoa xuất hiện giải đáp nghi vấn. Tô Yên vẫn là cái biết cái không, cô gật đầu
“Được.”
Xem như đồng ý.
Nhưng sau khi nói xong, cô lại nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Ta có thể bảo vệ tốt chính mình.”
Tô Kiêu nhìn về phía Tô Yên, sau đó lại dời tầm mắt.
Lúc này, một chiếc xe từ trêи bầu trời lao xuống như sao băng. Ngừng trước mặt Tô Yên.
Khoan Quả từ trêи xe xuống, cười phá lệ thân thiết
“Tô tiểu thư, lão đại bảo tôi tới đón cô, mời lên xe.”
Tô Kiêu mở miệng
“Lão đại của anh là ai?”
“Lão đại của tôi là Hoắc Vưu a, cậu hẳn là biết đi?”
Khoan Quả còn rất kiêu ngạo nói.
Tô Yên không nhúc nhích. Chỉ là đứng ở chỗ đó nhìn Khoan Quả.
Dù sao cô đã có kinh nghiệm bị người này “bắt cóc” trước đó đấy.
Khoan Quả gãi đầu, cũng nhớ tới sự tình lúc trước, có chút xấu hổ nói
“Tô tiểu thư, chuyện lần trước…..”
Hắn đi tới trước mặt Tô Yên muốn làm quen. Kết quả vừa đi được một bước, Tô Kiêu liền chặn lại.
Tô Kiêu nói
“Cô ấy không muốn đi theo anh.”
Khoan Quả sửng sốt.
“Cậu là ai?”
“Anh không cần biết.”
Quả nhiên, tầng lớp thiên tài đều thật càn rỡ.
Nhưng mà Khoan Quả cũng thành thật, dù sao cũng đang ở trường quân đội.
Hắn cách Tô Kiêu nói với Tô Yên
“Tô tiểu thư, ngài có thể gọi điện thoại cho lão đại hỏi, tôi thật sự là tới đón cô.”
Tô Yên nghe vậy, vòng qua Tô Kiêu. Ngẩng đầu, mở miệng
“Ta đi cùng hắn.”
Nói xong, cô giả vờ như đang tìm kiếm đồ. Từ trong không gian lấy ra năm bình dinh dưỡng màu lam nhạt rồi đưa cho Tô Kiêu.
“Cái này, cho cậu.”
Tô Kiêu mở miệng
“Cái này tôi không thiếu.”
Nói xong, định trả lại Tô Yên.
Tô Yên lắc đầu
“Cậu thi đấu thắng đều cho ta, cho nên chắc hẳn cậu vẫn chưa uống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.