Cho nên mới ăn hai miếng, liền không ăn nữa. Người nào đó mở miệng
“Sao lại không ăn?”
“Mấy ngày hôm trước ăn quá nhiều kẹo, giờ không muốn ăn.”
Hoắc Vưu nhìn Tô Yên một cái, cũng nhớ mang máng chuyện đó. Hắn há mồm liền cắn hơn nửa cây kem ly. Động tác rất tự nhiên.
Cuối cùng, di dạo hơn nửa giờ cũng tìm thấy chỗ bán dịch dinh dưỡng. Trong tiệm chỉ trưng bày một hàng mẫu bày. Ba hàng, mấy chục loại dịch tu bổ, tất cả đều là loại tu bổ tinh thần lực.
Cô chỉ vào cái màu vàng trêи cùng
“Cái này bán thế nào?”
“Mười một vạn một lọ.”
Ông chủ cửa hàng mở miệng.
Hiện nay robot trí tuệ nhân tạo quá phát triển. Người máy cơ bản có thể giải quyết mọi vấn đề nên nhiều cửa hàng đều dùng robot để tiếp khách.
Trùng hợp là lúc này ông chủ đến ngồi ở cửa hàng, liền sai người máy đi sang chỗ khác tiếp khách.
Tô Yên hỏi
“Có thể hạ giá không?”
Ông chủ nghe vậy liền cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy có người đến chỗ hắn mua đồ mà còn mặc cả. Thấy Tô Yên là nữ sinh, hắn cũng ôn tồn nói
“Cô bé, thứ này rất có giá trị, dù ra giá cao cũng không có người bán.
Kể cả khi cháu muốn mua, cũng phải trả trước, chờ mười ngày sau tới lấy. Hơn nữa ở chỗ ta chỉ có tối đa năm bình, nếu cháu muốn nhiều hơn, ta cũng không thể bán được.”
“Có thể dùng những thứ khác đổi không?”
“Đổi?”
Lão bản nghe vậy thì thấy hứng thú.
“Cô bé, cháu định dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639352/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.