Sau lúc ăn kẹo, Tô Yên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một lần ngủ này khó có thể đánh thức.
Chờ Hoắc Vưu khiêng người trở về, thấy cô vẫn luôn hôn mê, thậm chí lúc bôi thuốc cũng không bị đau tỉnh.
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Tô Yên mới tỉnh ngủ.
Cô vừa động động, liền cảm thấy cả người nơi nơi đau.
Tô yên phải nằm ở trêи giường hoãn một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi dậy.
Nhìn căn phòng này. Vách tường màu trắng, một cái giường, mép giường có một cái tủ, đầu giường để một cốc nước. Không còn thêm đồ vật khác.
Trong phòng tản ra hương vị thuốc mỡ.
Cô ngồi ở trêи giường ngây người trong chốc lát. Sau đó xốc chăn lên xuống giường.
Chậm rì rì đi ra ngoài, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Vừa vặn, thanh âm bên ngoài cũng tiến vào.
“Lão đại, không sai biệt lắm, nghe nói trường đế quốc quân đội một tháng sau sẽ có một lần thực chiến diễn tập.
Ở Rila tinh.”
Tiếp theo, lại có giọng người khác vang lên
“Lão đại, ban thiên tài trường đế quốc quân đội như thế nào?”
“Tôi cảm thấy lão đại có phải quá thích đi học rồi hay không? Ngài đều ở chỗ này ngây người nửa năm, còn không có ý muốn rời đi.”
Tô Yên đứng kéo ra cửa phòng.
Chỉ thấy, phòng khách thuần trắng sắc, phong cách trang trí giống hệt trong căn phòng kia. Đèn treo màu trắng, sofa màu trắng, thảm màu trắng. Mỗi một chỗ đều không dính bụi, làm người cảm thấy ở chỗ này sợ sẽ ô uế không khí nơi đây.
Mà vốn dĩ bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639339/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.