“Tôi có phải rác rưởi hay không tôi không biết, chờ lúc các người ngồi vào trong ngục giam, các người chính là rác rưởi.”
Nói xong, Tô Yên chậm rãi đi về phía trước một bước.
Trong lòng, oán khí thuộc về nguyên thân đã bị kϊƈɦ phát ra.
Là một loại tâm tình đau thương lại khổ sở.
Tiểu Hoa mở miệng
“Ký chủ, nguyên thân đang trách cứ, vì sao người chung quanh lạnh nhạt như vậy, không có một người chịu vươn tay tới giúp cô ấy. Nếu bọn họ chịu vươn tay giúp cô ấy một chút thì cô ấy lúc trước sẽ không lựa chọn nhảy lầu.”
Tô Yên hơi động cũng cảm thấy cả người rất đau. Cô mở miệng
“Chính cô đều sợ hãi không dám phản kháng, lại muốn người khác tới giúp mình phản kháng. Là cảm thấy người khác không sợ hãi sao? Chính mình cũng không dám, vì cái gì còn muốn oán trách người khác?”
Ai cũng hy vọng người khác chân thiện mỹ, dũng cảm lại nghĩa khí. Nhưng lại không hề nghĩ rằng họ cũng chỉ là người trần da thịt mà thôi. Xu lợi tị hại, là thái độ bình thường.
Xét đến cùng, mình bị khi dễ thì chính mình phải phản kháng. Chỉ có tự mình đấu tranh, người khác nhìn đến, mới có thể duỗi tay đi giúp mình một phen.
Dù sao cũng là bị khi dễ rồi, hậu quả của việc phản kháng lại thì có thể xấu đến mức nào nữa?Muốn đau thì phải cùng nhau đau, nếu bị tố cáo, ít ra trong lòng cũng sẽ không nghẹn khuất.
Tựa hồ là lời Tô Yên nói có tác dụng. Cỗ oán khí trong lòng kia bị đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639338/chuong-1363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.