Hắn dừng lại động tác, cười cực kỳ thoải mái
“Không có việc gì, tôi chờ cô, chậm rãi nhai, cẩn thận nhai.”
Ba phút sau, Tô Yên mới vừa nuốt xuống, lại một viên kẹo nhét vào trong miệng cô.
Sau nửa giờ, Tô Yên ở đằng kia ăn kẹo. Chờ cô ăn xong tất cả đống kẹo kia.Trong miệng đã ngọt phát ngấy, mày nhăn dúm dó.
Cô cúi đầu, nhai nuốt viên cuối cùng.
Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, cảm xúc mạc danh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi cô nuốt xuống viên cuối cùng, mới ngẩng đầu, thanh âm mềm ấm
“Ăn xong rồi.”
Hoắc Vưu cười.
“Cô ngoan như vậy, sắc trời lại tối như này, nếu như bị người xấu khi dễ thì làm sao bây giờ? Tôi đưa cô về ký túc xá.”
Nói xong liền lôi kéo một góc túi áo bị xé rách của Tô Yên, căn bản không cho cô phản bác cái gì đã kéo người đi về trường học.
Tô Yên lặng lẽ duỗi tay bảo vệ túi áo của mình.
Hắn lại dùng thêm chút sức, túi áo này sẽ hoàn toàn bị kéo xuống.
Thế cho nên dọc theo đường đi, lực chú ý cô luôn dừng trêи túi áo của mình.
Tuy rằng nơi này cách trường quân đội đế quốc không xa. Nhưng từ cổng trường đến ký túc xá nữ lại rất xa.
Ít nhất phải đi hơn nửa giờ.
Hắn cứ như vậy túm túi áo Tô Yên, một câu cũng không nói. Lười biếng lôi kéo cô trở về cửa ký túc xá nữ.
Tô Yên một đường chỉ chú ý tới túi áo, mong nó không có táng thân tại đây.
Mãi cho đến khu ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639336/chuong-1361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.