Hoắc Vưu nhìn cô ăn kẹo, một viên lại một viên, giống như trong túi có rất nhiều kẹo.
Tiếp theo, ngay lúc Tô Yên lần nữa duỗi tay vào túi. Liền có một bàn tay so với cô nhanh hơn một bước, vươn vào túi áo cô.
Quần áo này vốn là đồng phục của trường học, bó dán sát vào người. Tự nhiên túi áo cũng không lớn. Tay to của hắn trực tiếp với vào, cuối cùng “xoẹt” một tiếng, viền túi áo liền bị rách ra.
Tô Yên mắt nhìn chằm chằm váo túi áo của mình bị túm đến hỏng, lại nhìn tay người nọ vẫn còn ở trong túi không ngừng đào.
“Anh làm gì vậy?”
Cô mở miệng.
Hoắc Vưu cũng chưa cảm thấy mình làm như vậy có cái gì không đúng
“Giấu kẹo ở chỗ nào rồi?”
Thanh âm hắn biếng nhác, mí mắt liếc hướng Tô Yên.
Tô Yên chỉ phải sờ sờ từ một cái túi khác, sau đó móc ra một viên kẹo đưa cho hắn.
Người đàn ông bên cạnh nghe lão đại của mình nói, bị sặc nước miếng đến ho khan
“Khụ khụ khụ khụ khụ, lão, lão đại, tôi, tôi, đi trước??”
Đoạt kẹo gì đó, tuy rằng không phải chính hắn làm. Nhưng sao vẫn cảm thấy có chút mất mặt nhể?
Hoắc Vưu liếc mắt một cái
“Sao cậu vẫn còn ở chỗ này?”
Người đàn ông đứng ở chỗ đó
“Tôi, tôi, tôi ······”
Nói nửa ngày cũng không xong được một câu.
Hoắc Vưu xua tay ý bảo hắn rời đi.
Cuối cùng, người đàn ông gật đầu, mau chóng rời đi.
Hoắc Vưu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay mình, ngón tay giật giật, ngữ điệu biếng nhác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639335/chuong-1360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.