Đến tận cuối cùng, Thao Thiết cũng không hỏi được người xích Phong Huyền lại là ai.
Phong Huyền được như ý, liền không trì hoãn thêm nữa mà trở về khách điếm.
Hắn hôm nay ra ngoài là vì gã nam tử tên Bạch Thánh kia.
Nam nhân kia thật chướng mắt.
Đặc biệt là còn tránh hắn để nói chuyện riêng với chủ nhân.
Nhưng mà hắn đã hứa với chủ nhân sẽ không giết người, vậy thì hắn sẽ không động thủ.
Nhưng nếu gã nam nhân đó bị Thao Thiết ăn, khẳng định là không liên quan gì tới hắn.
Dưới ánh trăng, thiếu niên bạch y rời khỏi rừng cây, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ho khan của hắn cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy bóng người nữa.
Thao Thiết cũng nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Sáng sớm, một tia nắng xuyên qua khe hở cửa sổ, chiếu thẳng vào trong phòng.
Loáng thoáng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đối đáp.
Giọng nói nam tử thấp giọng rầu rĩ
“Chủ nhân, thuốc rất khó uống.”
“Ăn kẹo sẽ tốt hơn.”
“Vẫn rất khó uống.”
“Khó uống cũng phải uống.”
Tiếng nữ tử vừa dứt, cũng không nghe thấy tiếng đáp lại nữa.
Nhìn vào bên trong.
Tô Yên đang bưng một chén thuốc đưa tới trước mặt Phong Huyền.
Hơi nóng cùng với vị đắng của thuốc bốc lên, tràn ngập khắp phòng.
“Khụ khụ khụ khụ khụ.”
Phong Huyền đỡ cái bàn ho khan mấy tiếng.
Sắc mặt tái nhợt.
Hắn không đưa tay nhận lấy chén thuốc mà bày ra bộ dáng không muốn uống.
Tiểu Hoa hầm hừ.
Nó lại được chứng kiến quá trình càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639305/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.