Thao Thiết nói không lại Cùng Kỳ liền đá chân vào cái cây, sau đó nói
“Tìm ta làm gì?”
Phong Huyền mở miệng
“Cũng không có gì, chính là mấy ngàn năm rồi không thấy huynh đệ tốt thôi.”
Mí mắt Thao Thiết giật giật
“Ây, chúng ta là được trời đất sinh ra, cái từ huynh đệ tốt này là của con người. Có liên quan cái lông tới ta và ngươi.”
Lời này nói ra quả thật rất vừa ý Phong Huyền.
Huynh đệ?
Đó là cái gì.
Có thể ăn được sao?
À, đối với Thao Thiết mà nói, huynh đệ cũng chỉ để ăn thật.
Thao Thiết lên tiếng
“Ta muốn ngươi giúp ta tìm một người.”
Phong Huyền khó có khi không mỉa mai châm chọc hắn
“Tìm ai?”
“Một nữ nhân.”
Nói xong, Thao Thiết lại nuốt nước bọt cái “ực”.
“Máu nàng ta rất thơm.”
Phong Huyền gật đầu
“Ừ, ta biết rồi.”
Thao Thiết sửng sốt
“Ngươi biết?”
“Ừ”
Nói thật, Thao Thiết cũng không quá rõ ràng, Cùng Kỳ lại biết rõ??
Tốt thôi, ai bảo Cùng Kỳ thông minh nhất.
Bằng không cũng không thể dễ như trở bàn tay lôi kéo được cả đám nữ nhân lẫn nam nhân thích hắn như vậy.
Có lẽ, hắn ta thật sự biết rõ người mình muốn tìm nhìn như thế nào.
Thao Thiết tham lam nhưng lại rất dễ lừa.
Bằng không làm sao hắn lại có thể tự ăn chính mình?
Thao Thiết lên tiếng
“Nói đi, ngươi muốn ta giúp chuyện gì?”
Phong Huyền khép hờ mắt
“Không có chuyện gì cần ngươi giúp.”
Thao Thiết nghe xong, mày nhăn lại
“Ta không muốn thiếu nợ ngươi.”
Phong Huyền nhướng mày
“Vậy ngươi có thể giúp ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639304/chuong-1329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.