Tô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.
Đi vào trong phòng.
Nữ nhân Phong Huyền nói, không cần hỏi cũng biết là Lâm Nhu
“Sau đó thì sao?”
Đầu Phong Huyền gác ở trêи vai Tô Yên, ừm, được nàng ôm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhắm mắt lại, tiếng ho khan không biết đã ngừng từ lúc nào.
Hắn thấp giọng, nói
“Thiếu chút nữa ả liền đưa Phong Huyền đi rồi.”
Nói xong, hắn ôm lấy Tô Yên.
“Chủ nhân, Phong Huyền liều chết phản kháng, ả mới không đưa được ta đi.”
Phong Huyền nói rất nghiêm túc, như là thể hiện tấm lòng trung thành của mình với Tô Yên.
Tô Yên nghe xong, đáp
“Ừ”
Sau đó đi vào trong phòng, đặt hắn lên giường.
Người hắn lạnh lạnh, nhưng khi ôm lại rất thoải mái.
Chờ đến khi hắn ngồi ở trêи giường, cũng không cho Tô Yên đi.
Lôi lôi kéo kéo cánh tay nàng, trông vô cùng đáng thương.
Cho đến khi Tô Yên nhìn thấy ở cửa có một vũng máu.
Liền quay đầu lại nhìn Phong Huyền
“Chàng bị thương?”
Phong Huyền mờ mịt
“Không có.”
Nói xong, nhìn theo ánh mắt Tô Yên liền thấy vũng máu kia.
Phong Huyền nói giọng đương nhiên
“Người bị thương chính là ả, tâm mạch đã bị chặt đứt, phỏng chừng sẽ không sống được bao lâu.”
Tô Yên vừa vặn quay đầu lại nhìn hắn
“Sao cơ?”
Nàng chớp chớp mắt.
Vừa nãy nghe hắn nói, cứ tưởng hắn mới là người bị khi dễ, tìm được đường sống trong chỗ chết, cần được bảo vệ.
Mà hiện giờ lại cua gấp không kịp phanh như thế.
Tô Yên trầm mặc nhìn hắn.
Phong Huyền dùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639290/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.