Tư Đồ Tu thưởng thức bàn tay nàng.
Giọng nói sâu kín
“Bệ hạ giấu thần ở nơi này. Thần cảm giác như bị bệ hạ cấm sủng.”
Tô Yên không nói lời nào.
Hắn liền một câu tiếp một câu
“Chẳng lẽ bệ hạ định nuôi nhốt thần? Để thần chỉ hầu hạ riêng một mình bệ hạ?”
Nói như vậy, nhưng Tư Đồ Tu lại đang cười.
Cười cực kỳ đẹp.
Hắn duỗi tay sờ tới bên hông Tô Yên.
Nàng giơ tay, bắt lấy tay hắn.
Thuận đường cũng bắt lấy bàn tay còn lại.
Nàng sức lực lớn, chỉ cần không muốn cho hắn thoát ra, hắn dù có làm gì cũng không trốn được.
Thấy hắn há mồm còn muốn nói tiếp.
Lúc này, Triệu Mộ đã vào.
Nàng thuận tay cầm 3 quyển tấu chương nhét vào trong miệng Tư Đồ Tu.
Cuối cùng cũng an tĩnh, không còn lo lắng hắn đột nhiên lên tiếng.
Triệu Mộ đi vào trong điện, quỳ lạy
“Bệ hạ.”
Tô Yên ra tiếng
“Ái khanh có chuyện gì sao?”
Triệu Mộ cúi đầu
“Bệ hạ, thần nghe nói Thất hoàng tử của Phong Lâm quốc lưu lại Thiên Thánh quốc làm con tin.”
“Đúng vậy.”
“Thần cho rằng, đây là một cơ hội tốt.”
“Cơ hội?”
“Cơ hội có thể đạp đổ Nhϊế͙p͙ Chính Vương.”
Vừa dứt lời.
Tô Yên không nói gì.
Đạp đổ Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương hiện tại ở đang ở dưới gầm bàn đây này.
Lời ngươi nói hắn đều nghe được đấy.
Tô Yên
“Trẫm đã hiểu, ái khanh không cần nhiều lời.”
Triệu Mộ ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời
“Xem ra bệ hạ cũng nghĩ giống thần?”
Tô Yên gật đầu
“Ừ”
Biểu tình trêи mặt Triệu Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639267/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.