Tô Yên nghi hoặc
“Cứu ta? Ngày nào cơ?”
“Ngày cô nương bị vị Vương gia kia mang đi. Hắn ỷ vào mình quyền cao chức trọng, thế nhưng làm ra cái việc ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, cường đoạt dân nữ, thật là làm người giận sôi.”
Tô Yên chớp chớp mắt, nàng cảm thấy người này hẳn là nhận sai người.
Kết quả liền cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Triệu Mộ lên tiếng, thanh âm trịnh trọng
“Cô nương, nếu có một ngày cô cần giúp đỡ, hay đến nội các tìm Triệu mỗ, Triệu mỗ chắc chắn tương trợ.”
Đại khái là ngày ấy bởi vì hoảng sợ, không trợ giúp Tô Yên.
Làm trong lòng Triệu Mộ vẫn luôn áy náy.
Tô Yên lắc đầu
“Là ta thiếu ngươi.”
Thiếu nợ hắn một cái màn thầu.
Nếu không phải hắn kéo nàng lại······ nàng đã đoạt con gà nướng kia ăn rồi.
Triệu Mộ trêи mặt tươi cười
“Không nghĩ tới cô nương vẫn nhớ rõ cái màn thầu kia. Cô nương thiện tâm, về sau nhất định là có phúc.”
Tô Yên không có nói nữa.
Triệu Mộ cũng không hề quấy rầy, cười nói
“Tống cô nương, tái kiến.”
Tô Yên gật đầu
“Ừ”
Chờ Triệu Mộ ngồi trêи xe ngựa rời đi.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang.
Triệu Mộ đã về tới chỗ ở của mình.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng
“Quay lại.”
Thanh âm có chút sốt ruột.
Xe ngựa ngay lập tức quay lại.
Chỉ là khi hắn quay lại quán ăn ban nãy, người nọ đã đi khỏi quán rồi.
Hắn nhướng mày
“Lại có năm sáu phân tương tự.”
Vừa mới bắt đầu hắn không chú ý tới.
Bởi vì Tô Yên mặc nam trang, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639243/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.