Tư Đồ Tu ngồi ở trêи ghế, mau chóng tiêu độc, rửa sạch vết thương cho Tô Yên, sau đó bôi lên kim sang dược rồi băng bó cho nàng.
Đám thị vệ cũng đang xử lý thi thể và vết máu trong thính đường.
Ninh Chi bị tiễn đi.
Trong thính đường chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Hắn băng bó cho nàng rất nhanh.
Chờ quấn một vòng rồi lại một vòng xong.
Tay Tô Yên bị băng bó không khác gì một cái màn thầu lớn.
Vốn dĩ là bị thương ở lòng bàn tay, băng bó xong, bốn ngón tay cũng không thể cử động linh hoạt.
Nàng có ý muốn tháo ra.
“Tay ta không có cách nào động đậy được.”
Tư Đồ Tu kéo cánh tay nàng.
“Một tháng, cái tay này không được hoạt động.”
“Nhưng, ta ăn cơm thế nào được?”
Tư Đồ Tu ngẩng đầu liếc nàng một cái
“Nàng là thị vệ của bổn vương, cả ngày không nghĩ làm thế nào bảo hộ bổn vương thật tốt, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ăn?”
Tô Yên sửa miệng
“Ta không thể cầm kiếm.”
“Chính nàng bảo hộ bản thân không tốt, còn muốn tới bảo hộ bổn vương?”
“Ta ······”
“Nàng cái gì?”
“Ta ···· đã biết.”
Tô Yên cúi đầu, yên lặng nắm tay.
Năm ngón tay căn bản không thể cử động.
Xích Tinh đi tới, đôi tay ôm quyền, lên tiếng
“Vương gia, Ninh Chi cô nương còn chưa rời đi.”
Tư Đồ Tu mí mắt giật giật, hắn cười nhạo một tiếng
“Xích Tinh.”
“Có thuộc hạ.”
“Từ khi nào địa bàn của bổn vương trở thành nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi vậy?”
Xích Tinh do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639241/chuong-1267.html