Tô Yên thấy hắn tựa hồ rất vui vẻ.
Nàng nghiêm túc gật đầu
“Đúng vậy.”
Đôi mắt ươn ướt, chân thành lại nghiêm túc.
Tư Đồ Tu dựa vào trêи người nàng, đầu để ở bả vai Tô Yên.
Cười lên tiếng
“Tống thị vệ ăn nói thật đúng là to gan lớn mật.”
Tô Yên nghe xong, lắc đầu.
“Còn tạm.”
Nói xong nàng thoáng dùng sức ôm lấy hắn.
Nàng là nữ đế, không có người nào so với nàng có quyền lợi lớn hơn nữa.
Cho nên không tính là to gan lớn mật.
Tư Đồ Tu nhướng mày, nhìn miệng vết thương bị mình cắn trêи người nàng.
Dấu răng đã xanh xanh tím tím, còn mang theo tơ máu.
Hắn thò lại gần hôn một cái.
Thanh âm chậm rãi
“Tống thị vệ đã là đối bổn vương như hổ rình mồi, vậy có một số việc liền phải nói rõ ràng.”
Nàng nghi hoặc
“Việc gì?”
“Đồ vật của nàng, đều là của bổn vương. Nếu lại để bổn vương nhìn thấy nàng tuỳ tiện đem đồ của mình cho người khác, bổn vương liền hái cái đầu của nàng xuống.”
Ách ······
Cái logic này hình như không phù hợp lắm.
Nhưng mà người nào đó cũng không muốn cho Tô Yên thời gian để tự hỏi.
Trầm thấp ra tiếng
“Đã hiểu chưa?”
Thanh âm kia, ngữ điệu kia, ánh mắt kia, có chỗ nào là dò hỏi, đó là uy hϊế͙p͙.
Tô Yên gật đầu
“Hiểu rồi.”
Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn.
Nàng như là nhớ tới cái gì
“Vậy Vương Lâm thị vệ ······”
“Vương Lâm lại là ai? Nàng cũng tặng hắn ta túi tiền?”
Tô Yên theo bản năng lắc đầu, chỉ chỉ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639238/chuong-1264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.