Hắn lên tiếng
"Còn nữa đâu?"
Tô Yên lại lấy ra 3 viên đưa cho hắn.
Hắn duỗi tay, trực tiếp kéo túi tiền bên hông Tô Yên qua.
Nhìn trong túi tiền không còn kẹo.
Hắn cầm cái túi tiền quơ quơ.
Ngậm ý cười
"Vừa phát bạc, cô liền mua kẹo ăn?"
Tô Yên thanh âm mềm ấm
"Còn chưa có phát bạc."
Tư Đồ Tu nhìn nàng.
Tô Yên lôi kéo, đầu ngón tay nhỏ giữ lấy túi tiền.
Một bộ dạng rối rắm tựa hồ không muốn cho hắn
"Như thế nào? Không cho bổn vương được cái túi tiền này sao?"
Tô Yên hơi mở mắt.
Đây là cường đoạt?
Nhưng, hắn hiện tại là chủ tử của mình.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Thuộc hạ chỉ có một cái túi tiền này."
Nàng không có tiền mua cái mới.
Y phục không có túi, làm thế nào ăn được kẹo?
Hắn hạ mắt.
Nhìn tay nàng.
Làn da nàng rất trắng.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống một nữ tử từng chịu đựng gian khổ.
Nhìn kỹ, trên ngón tay còn có vài vết thương nhỏ.
Hắn nhìn vài lần.
Tầm mắt liếc đến một đống hạch đào kia.
Da thịt non mịn thế này, bóp hạch đào hai cái liền xước tay?
Hắn khẽ cau mày một chút.
Hạ mí mắt.
Nháy mắt, trên mặt liền khôi phục bộ dáng thờ ơ, biểu tình vô hại như thường ngày.
Hắn một bàn tay mở túi tiền ra.
Giây tiếp theo liền đem chuỗi vòng Phật ngọc của hắn ném vào bên trong.
Buông tay ra. Tuỳ ý treo túi tiền ở trên ngón tay Tô Yên.
Tô Yên sửng sốt.
Đây ý là cho nàng sao?
Hắn nhướng mày
"Không phải thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639227/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.