Tống Du Cảnh nhướng mày, nhìn về Tô Cổ đứng đối diện.
Tô Cổ vuốt ve đầu Tiểu Hồng, nói tiếp
"Dù sao cũng không thể vĩnh viễn ở bên cạnh chị ấy được, thật đáng tiếc."
Dứt lời.
Toàn bộ phòng khách đều cực kỳ an tĩnh.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo chưa từng có.
Những lời này quả thực chọc tới tim đen của Quân Vực.
Lão tử không được ở cạnh cô mà mấy đứa hỗn đản này lại dám ở trước mắt lão tử diễu võ dương oai.
Càng nhìn càng muốn diệt luôn mấy đứa nhãi ranh này.
Tô Tiểu Hoa ngốc một trận.
Sau đó lẩm bẩm
"Phong ấn?"
Nói xong, bỗng nhiên nó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh.
Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ
"Quân Vực đại nhân??"
Ánh mắt Quân Vực chuyển từ trên người Tô Cổ sang người Tô Tiểu Hoa.
Nhếch khóe miệng, nghiền ngẫm hỏi
"Nhận ra được ta?"
Thân thể Tô Tiểu Hoa cứng đờ, vội vàng trốn sang bên cạnh Tô Cổ
"Không quen biết, không quen biết."
Thân thể nho nhỏ chui rúc, hận không thể biến mất luôn.
Không biết từ khi nào Tô Yên đã đứng ở cửa phòng ngủ.
Cô mặc áo ngủ, nghi hoặc
"Các người đang nói chuyện gì vậy?"
Tống Du Cảnh nhướng mày.
"Dậy rồi?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Trên cổ, trên cánh tay đầy dấu hôn xanh xanh tím tím.
Cô gật đầu
"Vâng."
Tống Du Cảnh đi đến trước mặt cô,
"Có mệt không?"
"Vẫn ổn."
Tống Du Cảnh ôm Tô Yên quay lại phòng ngủ. "Không mệt sao, chúng ta ngủ thêm một lát."
"Em không mệt."
"Em mệt."
Dứt lời, cạch một tiếng, cửa phòng ngủ liền đóng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639206/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.