Mà tình huống thật sự là....
Tô Cổ chậm rãi nói
"Tô Tiểu Hoa, ngươi thực sự thích con bướm sao?"
Tô Tiểu Hoa cảnh giác
"Ngươi muốn làm gì??"
"Một tuần người không ăn bánh kem nữa, đuổi theo con bướm đi."
"Ngươi ngươi ngươi!! Quá đáng!"
Tô Cổ mắt vẫn còn nhìn Tô Tiểu Mộng đang uống sữa.
"Ngươi cảm thấy mình uống nhiều sữa như vậy, chỉ số thông minh sẽ cao lên sao?"
Tô Tiểu Mộng mắt liếc Tô Cổ một cái.
Nó nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này
"Không có."
"Về sau uống nước, không được uống sữa nữa."
"Vì sao?"
"Đắt."
Tô Tiểu Mộng trầm mặc.
Ba người lần lượt ngồi lên chiếc xe tới đón bọn họ.
Xe chạy thẳng hướng về nhà.
Bên ngoài xe, tiếng hò reo ầm ĩ cũng nhanh chóng biến mất.
Ngồi trên xe ba người đều không nói chuyện với nhau.
Cho đến khi về nhà, bọn họ đứng ở bên ngoài cửa.
Sắc trời tối tăm.
Tô Cổ móc ra chìa khóa, mở cửa nhà.
Bên trong một mảng đen nhánh.
Tô Cổ trầm mặc một lúc, cất tiếng
"Yên Yên còn sống đi?"
Tô Tiểu Hoa gật đầu
"Ân, khẳng định còn sống."
Tô Cổ lại hỏi
"Chị ấy vì sao không tới tìm chúng ta?"
Trước kia, Tô Yên đối với Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đều là nuôi thả.
Khi Tô Cổ cùng Tiểu Hồng còn chưa biến thân đều lang bạt khắp trời nam đất bắc.
Rất nhiều năm không trở lại.Nhưng lúc này đây, chỉ là một năm không nhìn Tô Yên, cảm giác thật sự rất lạ lẫm.
Trước kia là biết rõ rằng, bất cứ khi nào bọn họ trở về, Tô Yên khẳng định đều ở đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639169/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.