Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tôn Phỉ Phỉ khóc không ngừng, làm Mẹ Tô không có cách nào.
Mẹ Tô cúi đầu nhìn Tôn Phỉ Phỉ, lại nhìn Tô Yên nằm ở trên giường bệnh đang đưa tay xoa đầu.
Nửa ngày sau, Mẹ Tô thở dài ra tiếng
"Yên Yên, việc này là anh con không đúng, chờ hắn ra ngoài, mẹ khẳng định sẽ giáo huấn hắn thật cẩn thận. Được không?"
Tô Yên gật đầu, giọng nói khàn khàn
"Được"
Mẹ Tô vui vẻ
"Yên Yên, con đồng ý thả anh con ra?"
Tô Yên nhìn Mẹ Tô, nói
"Chờ sau khi hắn ngồi tù ra, mẹ định giáo dục như thế nào đều có thể."
Nụ cười trên mặt Mẹ Tô tức khắc đông cứng lại.
Tôn Phỉ Phỉ hét to
"Mẹ nhìn nó mà xem! Loại nữ nhân độc ác như vậy còn không chịu chết đi? A Phong chính là anh trai của nó đó!!"
Tô Yên nhìn về phía Mẹ Tô
"Mẹ nếu không muốn con dâu của mình bị cảnh sát đưa đi nốt thì bảo cô ta im miệng lại. Nhục mạ người khác nơi công cộng là trái pháp luật."
Tôn Phỉ Phỉ tức giận mà không thể bộc phát
"Mày!!"
Mẹ Tô vỗ vỗ sống lưng Tôn Phỉ Phỉ trấn an.
Sau đó rưng rưng nước mắt
"Yên Yên, đó là người anh trai duy nhất của con, nếu bị tống vào tù giam, nửa đời sau của hắn tất cả đều bị huỷ hoại rồi."
Tô Yên hỏi vặn lại
"Đã làm sai, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt?"
Mẹ Tô bị nghẹn một chút.
Sau đó bà ta lại tiếp tục bám riết không tha
"Yên Yên, con thả anh con ra, mẹ khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639166/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.