Tô Yên nghiêm túc hỏi
"Cô là chị dâu của tôi?"
Cô nàng kia nháy mắt liền đứng thẳng lưng. Khoanh tay ôm lấy ngực.
Giọng điệu khinh thường
"Ô? Giờ thì lại nhận ra được rồi sao? Vừa rồi không phải mày còn nói là không quen biết tao sao?"
Tôn Phỉ Phỉ vừa định tiến lên, y tá kia liền ngăn cô ta lại.
Cô ta kiêu căng ngạo mạn
"Nhìn cái gì mà nhìn? Không nghe được lời nó vừa mới nói sao? Tôi là chị dâu của nó! Một đám người đề phòng tôi giống y như đề phòng cướp vậy."
Tôn Phỉ Phỉ vừa nói, vừa trợn ngược mắt lên.
Tô Yên chỉ cảm thấy đầu lại đau.
Cô xoa giữa mày, hỏi
"Có việc gì?"
Tôn Phỉ Phỉ mặt biến sắc trong nháy mắt
"Mày còn hỏi tao có việc gì?"
Tao hôm nay tới đây chính là muốn mày xin lỗi tao và anh trai của mày, và mày còn phải thả anh trai mày ra tù!"
Cô ta lần nữa nhắc lại những lời này.
Vừa nói, Tôn Phỉ Phỉ ghét bỏ đưa tay che khuất miệng và mũi.
Mùi nước sát trùng ở bệnh viện thật khó ngửi.
Chắc cũng chỉ có đồ đê tiện như Tô Yên mới có thể ở được chỗ này.
Tô Yên động động lông mi.
Sắc mặt cô tái nhợt, khàn khàn ra tiếng
"Thả hay không thả hắn là việc của cảnh sát, cô tới tìm tôi làm cái gì?"
Tôn Phỉ Phỉ khoanh tay ôm ngực
"Đây còn không phải lỗi của mày à? Nếu không do mày quậy đến mức đưa anh trai của mày vào thẳng vào đồn cảnh sát thì làm sao hiện tại lại có những việc này?"
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639165/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.