Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Trong lòng Tô Yên có chút cao hứng.
Nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cho nên chỉ có thể hôn hắn.
Tống Du Cảnh tới gần, nhưng không có ôm cô.
Chỉ là dựa vào rất gần.
Hắn cúi đầu.
"Đi ra ngoài?"
Tô Yên gật gật đầu, duỗi tay ôm lấy hắn.
Tống Du Cảnh không nhịn được, cong cong môi.
Rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng.
Hắn biết ngay cô sẽ ôm mình mà.
Cô vợ nhỏ giống như thực thích chạm vào hắn a.
Hoặc là ôm một cái, hoặc là nắm tay.
Hoặc là nắm lấy quần áo hắn.
Tóm lại, chỉ cần hắn ở cạnh, cô luôn là dính lấy hắn.
Hắn không thích người khác chạm vào.
Nhưng mà, người này là vợ nhỏ nhà mình.
Đều thích dùng thuốc khử trùng giống nhau.
Ân, không bài xích.
Tô Yên không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Chỉ là nói
"Đi ăn cơm sao?"
Cô đói bụng.
Đang nói chuyện.
Di động Tô Yên chấn động vang lên.
Cô móc di động ra.
Lại là cái tên "tâm can bảo bối" kia gọi điện thoại tới.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, liền tắt điện thoại đi.
Chờ cô lại ngẩng đầu nhìn Tống Du Cảnh.
Rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh như băng kia.
Nhưng cô lại cảm thấy, so với lúc trước càng lạnh hơn thì phải.
Cô thấy hắn không nói lời nào.Lại hỏi một lần
"Muốn đi ăn cơm sao?"
Tống Du Cảnh duỗi tay hất tay Tô Yên ra.
Ngồi trở lại vị trí.
"Không đi."
Hắn lạnh như băng nói ra hai chữ này.
Tô Yên bị hắn làm cho sửng sốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639140/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.