Edit: Minh Anh
Beta: Tinh Niệm
Hoa Vô Khuynh mặt không biểu tình, giật giật môi, sau đó thật sự cắn cái bánh bao nhân thịt kia.
Mỗi khi hắn cắn một miếng, hắn đều cẩn thận đếm.
Lúc hắn không có ký ức cũng làm như thế này, hơn nữa còn làm rất tốt.
Ít nhất Yên Yên khen ngợi hắn.
Trong chốc lát, hắn đã ăn xong một cái bánh bao.
Tô Yên liền cầm lấy một cái.
Cũng không cảm thấy không tiện hay mệt,một miếng lại một miếng đút hắn.
Hắn thành thật ở đằng kia ăn.
Một bên ăn, một bên nhìn Tô Yên.
Vẫn là khuôn mặt âm nhu tinh xảo kia.
Chỉ là bây giờ, mặt không có biểu tình như vậy, sẽ chỉ làm người ta trốn ra xa, sợ chọc tới.
Nhớ lại hắn hồi xưa mang theo đóa hoa màu đỏ, ngày nào cũng gọi Yên Yên Yên Yên.
Thật sự không thể tưởng tượng, đây đều là một người.
Nhưng mà, hình như bất kể hắn như thế nào nàng đều không chán ghét.
Nghĩ như vậy.
Chờ Hoa Vô Khuynh ăn xong một vỉ bánh bao hấp.
Tô Yên hỏi
"No rồi sao?"
Đôi mắt Hoa Vô Khuynh còn nhìn lên bánh bao.
Hắn không nói gì.
Nghĩ lại lúc trước, một vỉ bánh bao hấp hình như chính là lượng cơm ăn của hắn.
Hắn không nói lời nào, là bởi vì tuy rằng no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn.
Cũng giống như hắn trước khi.
Chỉ là, khi mất trí nhớ Hoa Vô Khuynh sẽ khóc bò vào lòng Tô Yên.
Không ăn được bánh bao nhân thịt, chỉ có thể ôm Tô Yên khó chịu một lúc.
Nhưng sau khi khôi phục ký ức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639090/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.