Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hồng còn chưa kịp tức giận, liền nghe thấy Cổ Vương nói.
"Có phải bị hắn đánh đến choáng váng hay không? Biến ra chân thân, đánh hắn cho ta."
Tiểu Hồng nghe xong, ngẩn người.
Đại khái dung lượng não của nó thật khiến người ta sốt ruột.
Thế nên Tiểu Hồng ngây ngốc ở đó hồi lâu.
Tổ Cổ nhấc chân, nhích nhích nó.
"Biến ra chân thân."
Tiểu Hồng bị Tô Cổ nhắc nhở, giây tiếp theo, một con rắn vằn đen đỏ lớn bằng đùi một nam tử trưởng thành xuất hiện.
Chân thân của Tiểu Hồng lớn hơn gấp năm lần cái tên bạch xà kia.
Thời điểm thu nhỏ là một con rắn ngốc manh, đảo mắt liền trở thành hung thần sát ác.
Cổ Vương lên tiếng.
"Đánh hắn cho ta."
Tiểu Hồng do dự.
Cổ Hi từ nhỏ đã khi dễ nó, vẫn luôn cười nhạo nó, khi còn nhỏ, thân thể của nó rất yếu, cùng hắn đánh một trận, sau đó cả người liền bầm dập.
Từ lúc đó trở đi, Tiểu Hồng nhìn thấy Cổ Hi liền đi đường vòng.
Dù sao trong ấn tượng của Tiểu Hồng, nó sẽ không bao giờ đánh lại được Cổ Hi.
Từ nhỏ như vậy, lớn lên cũng thế.
Suy nghĩ này kéo dài đến bây giờ.
Thế nên vừa thấy Cổ Hi liền theo bản năng biến thành nhỏ nhất, hi vọng hắn ta đánh xong có thể rời đi.
Mà lại quên rằng, hiện tại nó cũng rất mạnh.
Lần đầu tiên Tiểu Hồng được nếm thử tư vị nâng đuôi mình lên, tát một cái trên mặt Cổ Hi.
Cổ Hi.
"Tê tê tê tê tê!!! graooo!!!"
Phế vật!!! Ngươi dám đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639079/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.