Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
"Tê tê tê tê tê"
Ngươi mới ngốc, ngươi mới kéo chân sau.
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên thích ta hơn là đúng, hừ!
Tiểu Hồng cho rằng vừa ngốc vừa yếu trong miệng Tô Cổ kia là nói chính mình.
Thế cho nên nhịn không được đánh Tô Cổ.
Tô Cổ ngẩng đầu, làm lơ con rắn ngốc này.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát về vấn đề Tô Cổ hỏi.
Nghiêm túc nói
"Ta không cảm thấy hắn ngốc. Hơn nữa cũng không bài xích việc hắn dính ta."
Tô Cổ nghe Tô Yên trả lời, sắc mặt quái dị trong chớp mắt.
Sau đó nói
"Nhân loại có câu nói có thể hình dung tỷ bây giờ."
"Nói cái gì?"
"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Tô Cổ nghĩ hắn về sau sẽ không tính toán cùng Yên Yên thảo luận bất cứ cái gì về chuyện của Hoa Vô Khuynh nữa.
Dù sao ở trong mắt Yên Yên, vô luận Hoa Vô Khuynh làm chuyện gì đều là tốt cả.
Lúc ấy sao Hoa Vô Khuynh lại không bị bọn cướp kia lừa đi chứ?
Tô Cổ trong đầu thổi qua cái ý tưởng như vậy.
Bọn họ bên này đang nói chuyện, rất nhanh liền nghe được tiếng vó ngựa nhanh chóng chạy tới nơi này.
Tiếng vó ngựa đến gần, cuối cùng dừng lại trước sạp nhỏ.
Người nọ cất tiếng
"Nơi này có sạp trà, chúng ta ở chỗ này nghỉ một lát đi."
"Được"
Một thanh âm thô cuồng vang lên.
Sau đó, hai người xoay người xuống ngựa, cột ngựa vào một thân cây. Thanh âm cao vút
"Lão bản đâu?!"
Lão bản rất nhanh liền đi ra.
"Tới tới tới."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639063/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.