Edit: Tinh Niệm
Tiểu Hoa chỉ là nghe Hoa Vô Khuynh nói về quá khứ của hắn, liền khổ sở đến không được.
Trên đời này, sao lại có mẫu thân nào như vậy chứ.
Còn vứt bỏ hài tử của mình.
Thật là xấu xa!
Nghĩ như vậy, Tiểu Hoa lại ở trong lòng mắng mẫu thân Hoa Vô Khuynh vài câu.
Một đêm thực mau đi qua.
Tô Yên sáng sớm đã tỉnh lại.
Trái lại Hoa Vô Khuynh vì hôm qua ngủ muộn, nên đánh một giấc tới giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, hắn mở to mắt, mê mê man man ngồi ở đằng kia hơn nửa ngày.
Cuối cùng, khi nhìn thấy Tô Yên ngồi ở mép giường, nhào qua, ôm lấy nàng.
Đầu dựa lên bả vai Tô Yên
"Yên Yên"
Thanh âm còn khàn khàn vì mới tỉnh ngủ.
Nghe như là làm nũng vậy.
Một giấc ngủ này, quần áo trên người hắn lỏng lẻo.
Tóc rối tung, cộng thêm khuôn mặt đẹp kia của Hoa Vô Khuynh.
Đúng thật là tạo nên một bức tranh mỹ nam còn buồn ngủ.
Tô Yên duỗi tay, vỗ vỗ cánh tay hắn
"Rời giường, ăn cơm."
"Ân ân."
Hoa Vô Khuynh vội vàng đồng ý.
Sau đó, từ trên giường bò dậy.
Bắt đầu mặc quần áo.
Có Tô Yên dạy dỗ lần trước.
Động tác hắn mặc quần áo tuy rằng mới lạ, lại rất chậm.
Mỗi làm một bước đều phải dừng trong chốc lát, suy nghĩ một chút.
Nhưng cũng may, cuối cùng thành công mặc xong quần áo.
Chỉ là có mỗi mái tóc.Đến bây giờ hắn cũng không biết buộc.
Ở trước mặt gương đồng, vòng tới vòng lui, liền kém quấn luôn vào cổ của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639055/chuong-1082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.