Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Hắn tiếp tục đi tới gần, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.
Cười đầy mị hoặc
"Ta có thể có được ngày hôm nay, đều là công lao của ngươi."
Nếu như lúc hắn nói, trong mắt có một chút cảm kích, nói không chừng Tô Yên sẽ tin.
Đáng tiếc, đôi mắt đen nhánh kia phẳng lặng như mặt hồ mùa đông.
Tô Yên sờ cổ của mình, hỏi một vấn đề rất thực tế.
"Còn muốn uống nữa không?"
Hoa Khuynh cúi đầu, môi mỏng dán vào cần cổ Tô Yên, chỗ đó có một dấu răng vô cùng sâu.
Mỗi ngày ở chỗ đó, hắn đều cắn một ngụm.
Hắn là dược nhân.
Mặc dù bách độc bất xâm nhưng trong thân thể luôn có độc.
Vốn bị hắn cắn một cái thì không có gì, nhưng mà ngày ngày đều bị cắn, độc trong cơ thể hắn đã sớm truyền tới cơ thể nàng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy vết cắn kia đã hơi chuyển sang tím.
Khi độc mãn tính tiến vào trong cơ thể nàng, ngày qua ngày tuần hoàn, cho đến một ngày độc xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, chỉ có con đường chết.
Nếu không chú ý, sẽ nhìn không ra.
Muốn giải độc, cũng không tính là việc gì khó.
Nhưng hắn không nghĩ sẽ giải độc cho nàng đâu.
Nghĩ đến đây, hắn cười nhạt, sát lại gần tai Tô Yên gọi một tiếng
"Ân nhân..."
Âm thanh có chút giễu cợt, Tô Yên chỉ cảm thấy bên tai có hơi ngứa.
Muốn trốn tránh, lại bị hắn gắt gao ấn chặt bả vai, sâu kín nói một tiếng
"Cảm ơn."
Nói xong mới buông lỏng tay ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638690/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.