Chương trước
Chương sau
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Nhìn kỹ, mới phát hiện hóa ra cũng không phải đao.
Là một cây dù.
Một cây dù màu đỏ.
Mặt trên vẽ từng đóa hoa thược* dược nở rộ, yêu diễm vô cùng.
*Ảnh bìa là hoa thược dược ạ
Diệp Tiêu sắc mặt tức khắc tái nhợt, gân xanh nổi lên
"Ngươi không phải Tô Yên."
Người đối diện giống Tô Yên như đúc, đột nhiên cười
"Thật đúng là cảnh giác a."
Tay cầm cây dù màu đỏ, có thể hóa ra bộ dạng giống hệt Tô Yên.
Nếu Tô Yên ở chỗ này, nhất định có thể biết được.
Người này, là Tang Lạc.
Tang Lạc hoá thành dung mạo Tô Yên ở đằng kia không kiêng nể gì.
Cô ta tò mò
"Ngươi đã sớm nhận ra ta không phải Tô Yên?"
Diệp Tiêu che lại bụng, cúi đầu, không nói gì.
Máu càng chảy càng nhiều.
Hắn biết, chính mình sắp chết.
Lúc này, còn có việc gì muốn làm sao?
Có.
Hắn muốn gặp cô.
Trông thấy Tô Yên.
Rõ ràng mới tách ra hai giờ mà thôi.
Mà đã nhớ cô.
Nhưng bộ dáng hắn hiện tại.
Nhất định là không thể để cô nhìn thấy.
Cô khẳng định sẽ biết hắn không phải người bình thường, sẽ không thích hắn.
Hắn không cần.
Tang Lạc canh cánh trong lòng việc Diệp Tiêu nhận ra cô ta khác Tô Yên.
Hỏi lại, giống như hắn không nói ra lý do,sẽ không bỏ qua
"Nói, làm sao nhận ra ta, nói ra, không chừng ta sẽ tha cho ngươi."
Diệp Tiêu chống đỡ vào xe, sắc mặt tái nhợt,
"Lúc ngươi nhìn ta, trong mắt không có ánh sáng."
Không chỉ như thế, ngược lại còn một bộ dáng không muốn tiếp cận hắn.
Tô Yên trước nay đều sẽ không như vậy.
Cô nói rất ít.
Đôi mắt lãnh đạm kia, thời điểm nhìn hắn, có ánh sáng.
Cho nên rất nhiều lúc, Tô Yên thậm chí không cần nói cái gì, chỉ cần nhìn hắn, hắn đều sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tang Lạc liếc trắng mắt một cái,
"Lại là lời nói giống nhau."
Diệp Tiêu cảm giác không hề sai.
Kỳ thật Tang Lạc cũng không phải rất muốn ở bên Diệp Tiêu.
Có lẽ, chính Tang Lạc cũng không phát hiện, mình đối với Diệp Tiêu là sợ hãi.
Phải nói, cô ta sợ hãi Quân Vực.
Năm đó, chín đại Chủ Thần, là Tang Lạc phát hiện đầu tiên chuyện lão đại cùng Quân Vực không bình thường.
Dù cho lão đại mỗi lần đối mặt với Quân Vực, lời nói rất ít.
Nhưng chính là có thể cảm nhận được cô đối với Quân Vực khác với những người khác.
Người mới vào Cửu Trọng Thiên lên làm Chủ Thần.
Rốt cuộc kinh nghiệm không đủ.
Muốn giữ gìn các thế giới an ổn, khó tránh khỏi sẽ bị thương.
Mỗi lần lão đại chỉ là lãnh đạm nhìn một cái.
Sau đó bỏ xuống một câu, tu luyện cho tốt.
Liền không có an ủi.
Nhưng là đối với Quân Vực thì khác.
Chịu một chút vết thương, hắn đều chạy đến trước mặt lão đại giả vờ thảm thương.
Cố tình lão đại mỗi lần đều sẽ lấy ra dược trân quý nhất cho hắn chữa vết thương nhỏ kia.
Vừa so như vậy, Tang Lạc liền không cam lòng.
Cô ta biến thành bộ dáng Tô Yên đi tìm Quân Vực.
Chờ đến khi Quân Vực mắc bẫy, phải hảo hảo châm chọc mỉa mai hắn một phen.
Lại đem việc này nói cho lão đại, để cô về sau không cần tốt với bạch nhãn lang này như vậy.
Nhưng không nghĩ tới, cô ta biến ảo bách chiến bách thắng, bị nhìn thấu.
Cô ta chưa từ bỏ ý định, hỏi hắn làm sao nhận ra.
Quan Vực đáng chết kia nói một câu
" Lúc Tiểu Quai nhìn ta, trong mắt sẽ có ánh sáng"
Khi nói những lời này, vẻ mặt Quân Vực hưởng thụ, sau đó giơ tay chém xuống, liền chém đứt một cái đuôi của cô ta.
Tổn thất hơn một ngàn năm tu vi.
Thiếu chút nữa bị đánh về nguyên hình.
······
Hồi ức kết thúc, Tang Lạc híp mắt nhìn Diệp Tiểu trước mặt.
Rõ ràng không có ký ức, thế nhưng vẫn nói ra một câu như vậy.
Là cố ý?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.