Edit: Tinh Niệm
Bởi vì Tô Yên đứng ở bậc thang, cho nên cao hơn Diệp Tiêu một ít.
Hắn cúi đầu, thế cho nên cô không thấy rõ biểu tình của hắn.
Nhưng là đại khái có thể nghĩ được là bộ dáng gì.
Tô Yên nhéo cằm để hắn ngẩng đầu lên.
Nhìn hắn thật lâu, sau đó nói một câu
"Anh cũng biết mình thực dính người, không thể nuôi em?"
Diệp Tiêu vừa nghe cô nói, càng vô thố.
Xấu hổ lại muốn cúi đầu, kết quả Tô Yên nhéo hắn cằm không cho hắn cúi xuống.
Sau đó, dán lỗ tai hắn, thấp giọng
"Sợ cái gì, lại không phải không nuôi nổi anh. Chúng ta đã kết hôn, anh hẳn là yên tâm thoải mái để em nuôi anh."
Vừa dứt lời, Diệp Tiêu mặt đỏ bừng lại đỏ bừng
"Anh, anh có thể làm những gì đây?"
Tô Yên nhìn hắn cẩn thận suy nghĩ thật lâu.
Xác thật, giống như không có việc gì có thể làm a.
Cuối cùng cô nói
"Phụ trách xinh đẹp, còn có, thực hiện nghĩa vụ phu thê."
Nghe Tô Yên nói, Diệp Tiêu lập tức liền thẹn thùng.
E thẹn gật đầu, ôm lấy Tô Yên
"Anh sẽ làm thực tốt."
Tô Yên vẫn không thể quên cảnh tượng ngày nọ.
Cô dừng một chút nói
"Thích thì tốt rồi."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Rốt cuộc cũng dỗ được người a.
Tô Yên lôi kéo hắn
"Đi thôi, về nhà."
Nếu Tang Lạc xuất hiện.
Vậy khẳng định mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy hiện tại nữa.
Cho nên Tô Yên cũng làm tốt chuẩn bị.
Nhưng là khiến cô không nghĩ tới chính là, người Tang Lạc nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638675/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.