Edit: Tinh Niệm
Vũ Văn Húc tay dừng ở trên cái chân tàn tật của mình.
Đại khái, hắn chưa có khi nào ghét bỏ bản thân như lúc này.
Ghét bỏ chân mình vì trúng độc mà không cách nào hoạt động.
Nếu như không phải thế, nàng hiện tại sẽ còn ở bên người hắn, không cần điên cuồng nhớ nhung như thế.
Càng ghét bỏ, càng nghĩ đến hiện tại nàng còn chưa trở về, trong lòng liền cuồn cuộn mãnh liệt.
Mà ngay lúc này, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng.
Một đạo thân ảnh tiến vào sân.
Tô Yên lau mồ hôi trên đầu, một bàn tay nắm chặt một đồ vật được vải bố trắng bao lấy.
Thở hổn hển đi vào.
"Phù."
Nàng phun ra một hơi thật sâu.
Vốn đang suy nghĩ, thời gian này Vũ Văn Húc chắc là ngủ rồi, bây giờ nên đi tìm hắn hay là để sang mai.
Kết quả nào biết, mới vừa vừa đi vào liền thấy được Vũ Văn Húc.
Hắn ngồi trong gió lạnh, cúi đầu, quanh thân mang theo một loại nặng nề.
Sắc mặt tái nhợt, môi mỏng mím chặt, đắm chìm ở trong cảm xúc của bản thân.
Đại khái là không phát hiện ra nàng đã trở lại.
Tô Yên đi đến trước mặt hắn, mang theo phong trần mệt mỏi, nàng móc ra một viên kẹo đường, đưa tới bên môi hắn.
Vũ Văn Húc bị xúc cảm bên môi làm cho phục hồi tinh thần.
Hắn tầm mắt từ viên kẹo đường kia, chuyển dời đến trên người Tô Yên.
Ánh mắt sâu kín, như có cảm xúc đang kích động.
Trên mặt nàng cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt
"Đường, ngọt."
Vũ Văn Húc nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638490/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.