Một khắc thanh chủy thủ kia rút ra, máu tươi ngay lập tức chảy xuôi xuống.
Tô Yên nhẹ nhấp một chút khóe môi.
Ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc, ra tiếng
"Ta vừa mới nói với chàng, không cần cứu ta."
Vũ Văn Húc sắc mặt trắng bệch.
Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu thái giám đằng sau Vũ Văn Húc, thực nghiêm túc nói
"Kêu ngự y tới."
"Vâng, vâng."
Tiểu thái giám kia sau khi trố mắt nhìn, vội vàng phục hồi tinh thần lại đi tìm ngự y.
Mà phía sau, Lương Nguyệt đã ngã trên mặt đất, một bên đau đớn đến từng ngụm từng ngụm thở dốc, một bên không thể tưởng tượng
"Ngươi không chết? Không có khả năng, không có khả năng!"
Một thân y phục đỏ tươi, vốn nên là khí phách tôn quý.
Hiện giờ, cũng chỉ dư lại chật vật cùng kéo dài hơi tàn.
Trong mắt, tất cả đều là hận ý đối với Tô Yên.
Vũ Văn Húc con ngươi đen nhánh đảo qua Lương Nguyệt.
Lạnh nhạt ra tiếng
"Bắn tên."
Giọng nói vừa dứt, thanh âm vèo vèo vèo.
Tức khắc, mấy chục người vốn đang đứng kia, tất cả đều bị mũi tên dài bắn thủng.
Vừa mới nãy vẫn còn sinh mệnh, hiện giờ liền biến thành thi thể.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập.
Máu tươi theo bậc thang chảy xuôi xuống.
Cho đến tới bên chân chỗ Tô Yên.
Nàng dùng vải bố trắng sạch sẽ che lại miệng vết thương của Vũ Văn Húc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638474/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.