Vũ Văn Húc ánh mắt sâu kín.
Vẫn luôn trầm mặc.
Lương Nguyệt cầm khăn che mặt cười một chút.
Tiếp theo, ánh mắt lập tức liền tàn nhẫn.
"Vũ Văn Húc, ngươi dám bức vua thoái vị, cầm tù phụ hoàng ta, lại chỉ vì một nữ nhân như vậy, ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"
Vũ Văn Húc mím chặt môi, cả nửa ngày sau, ra tiếng
"Thả nàng."
Lương Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
"Thả nàng?"
Nàng ta chậm rì rì nói
"Ngươi khẳng định cực kỳ hận ta, cho nên sẽ không để ta sống sót mà đi ra khỏi phủ được. Hoàng tuyền trên đường tịch mịch, ta cũng muốn tìm một người đi cùng."
Nói xong, chủy thủ đẩy vào trong một phân.
Cắt da thịt trên cổ Tô Yên.
Nháy mắt, máu đỏ tươi chảy từ cổ xuống dưới.
Vũ Văn Húc ánh mắt co rụt lại, môi mỏng mím càng chặt hơn.
"Thả nàng, ta thả ngươi đi."
Lương Nguyệt cười càng đắc ý.
"Nàng quả nhiên là tiểu tâm can của ngươi a. Qúy giá như vậy?? Mới mất một chút máu đã đau lòng thành cái dạng này?!"
Nàng tuy rằng cười, nhưng là trong mắt càng ngày càng không cam lòng.
Hận ý hiện lên
"Thả ta đi? Không vội, chuyện nàng ta muốn giết ta, còn chưa có tính đâu."
Vũ Văn Húc đôi mắt sâu kín
"Ngươi muốn cái gì?"
Mỗi một chữ phun ra đều như là kết băng.
Lương Nguyệt trong mắt nhanh chóng hiện lên chút gì đó.
"Muốn...mạng của ngươi." Nàng ta mở miệng từng câu từng chữ mang theo hận ý.
Khi bên này đang giằng co.
Đôi mắt Tô Yên giật giật.
Sau đó, tỉnh lại.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638473/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.