Chương trước
Chương sau
Tô Yên nghe cái tên xa lạ này.
Nghiêng nghiêng đầu
"Ta không quen biết nàng."
Nói xong, đã ngồi dậy.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
"Muốn mời ta ăn cơm?"
Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ mình, trầm mặc trong chớp mắt.
Sau đó nói
"Ký chủ, Lương Nguyệt công chúa này, chính là người lúc trước chị ném chuột chết vào mặt đó."
Tô Yên ký ức dần dần rõ ràng lên.
Hóa ra là nàng ta.
Cho nên, nàng hẳn là cũng có tí quen biết đi.
Đã là người quen mời mình ăn cơm, vậy... có thể đi, nhỉ?
Quan trọng nhất chính là, nàng có thể đi ăn sớm một chút, rồi trở về sớm một chút, sau đó lại cùng ăn với Vũ Văn Húc.
Trong lòng bàn tính nhỏ đánh lạch cạch rung động.
Thế cho nên nàng cười mi mắt cong cong vui vẻ nói
"Được"
Vốn dĩ Vệ Uyển cho rằng Tô Yên muốn cự tuyệt, nào biết, nàng thế nhưng đáp ứng rồi.
Vệ Uyển do dự, chuyện này nên bẩm báo cho Vương gia, nhưng mà, Vương gia một canh giờ trước đã vào trong cung, đến bây giờ cũng chưa về.
Thấy Tô Yên cô nương hứng thú bừng bừng như vậy, cũng không thể để nàng ấy không vui.
Lương Nguyệt công chúa nếu dám quang minh chính đại đi mời, xem ra cũng không dám làm ra chuyện đại sự gì.
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vệ Uyển, cuối cùng cũng không khuyên bảo gì, chỉ nói
"Nô tỳ đi cùng ngài."
Tô Yên gật đầu.
Sau đó, vỗ vỗ bụi đất trên người, bước chân đi ra ngoài.
Nàng vừa đi đến thính đường, liền thấy được tỳ nữ tới truyền lời.
Tỳ nữ kia ưỡn ngực biểu tình kiêu căng,
"Ngươi chính là Tô Yên?"
Tô Yên gật gật đầu.
Chỉ nghe người kia lại nói
"Đi thôi, công chúa của chúng ta mời ngươi cùng dùng bữa."
Tô Yên nhìn nàng ta nhiều thêm hai lần, gật gật đầu, đi theo nàng ta đến phủ công chúa.
Ngồi kiệu trong chốc lát đã tới phủ công chúa.
Mành kiệu bị xốc lên, vẫn là tỳ nữ vừa mới truyền lời kia
"Cô nương, xuống dưới đi, công chúa đã chờ ngài thật lâu."
Vừa đi vào phủ công chúa, Vệ Uyển liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ trước đến nay nội viện thị vệ không có việc gì thì không được vào, nay lại tay cầm bội đao đứng ở cửa, như là đang chờ đợi mệnh lệnh.
Ập vào trước mặt chính là nghiêm ngặt cùng yên tĩnh, khiến Vệ Uyển cúi đầu muốn rời đi.
Nào biết nàng mới vừa quay người lại, đã bị hai tên thị vệ ngăn cản.
Sau đó, liền nghe được thanh âm trào phúng của tỳ nữ kia
"Chủ tử ngươi còn ở chỗ này, ngươi muốn đi đâu? Còn không mau cùng đi bái kiến công chúa?"
Tô Yên chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía Vệ Uyển.
Vệ Uyển sắc mặt trầm tĩnh
"Vâng"
Lên tiếng xong, liền đi tới trước mặt Tô Yên.
Phía trước, tỳ nữ kia dẫn đường, phía sau có hai tên thị vệ trông coi, dù mọc cánh cũng khó thoát.
Vệ Uyển nhỏ giọng dặn dò
"Cô nương, cẩn thận."
Tô Yên gật gật đầu, duỗi đầu nhìn phía trước, bộ dáng có lệ.
Ưm, phủ công chúa có đồ ăn ngon sao?
Nàng đói bụng.
Tiểu Hoa không nỡ nhìn thẳng bộ dáng ký chủ nhà mình, nhắc nhở
"Ký chủ, công chúa này không phải người tốt, rất có khả năng, sẽ gây bất lợi với chị a."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Ví dụ như?"
"Như là.... sẽ phái người bắt chị nha."
"Bọn họ đánh không lại ta."
Tiểu Hoa nghe ký chủ nói, ân? Có đạo lý a.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Hoa lại nói
"Có lẽ sẽ hạ độc ở trong đồ ăn...ách, đúng rồi ký chủ, chị là hậu duệ của Thao Thiết."
Tiểu Hoa lầm bầm lầu bầu.
Huyết mạch Thao Thiết có bao nhiêu cường đại?
Ngôn ngữ thông tục dễ hiểu chính là da dày thịt béo, ăn gì đều được.
Trước nay chỉ nghe qua căng chết Thao Thiết, chưa từng có bị độc chết Thao Thiết.
Vì cái gì?
Đồ ăn vào trong miệng Thao Thiết, độc dược cũng chỉ là một loại gia vị thôi a.
Sau đó, Tiểu Hoa trầm mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.