Edit: Tinh Niệm
Quân Vực nghe cô lẩm bẩm nói câu này, nháy mắt hô hấp liền nóng rực.
Nhưng mà, bên này xuân phong cố ý.
Bên kia lại kiều hoa vô tình.
Tô Yên từ trong lòng ngực hắn giãy giụa ra,
"Em phải đi tìm đại ca."
Nhắc tới tên đại ca.
Quân Vực hô hấp liền cứng lại.
Mí mắt buông xuống.
Tô Yên nhìn bộ dáng kia.
Nghiêm túc nói
"Anh có giả vờ ủy khuất cũng vô dụng, em sẽ không dễ dàng bị lừa."
Quân Vực nghe, mí mắt vừa nhấc, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười.
Đại khái là lần đầu tiên nghe thấy Tô Yên nói nghiêm trang như vậy.
"Tiểu Quai đã phát hiện ra?"
Tô Yên nhìn hắn, cả nửa ngày sau, cúi đầu, đếm đếm đầu ngón tay, một chút một chút nói
"Anh lúc trước, ăn cơm của em, còn muốn chiếm chỗ ngủ của em, nói không ai cần mình.
Mỗi lần em muốn đuổi anh đi, anh liền bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề.
Biết em nói chuyện chậm, nhận từ khó, liền cố ý gạt em, mỗi ngày muốn người ta nói em thích anh,....."
Tô Yên đếm một đầu ngón tay lại một ngón tay.
Quân Vực ôm cô, lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Khi dễ cô.... không phải hắn cố ý.
Chỉ là, lúc ấy, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho cô chú ý mình.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Cô luôn một mình, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó, thật giống như tự cô lập bản thân, chỗ nào hắn cũng không chạm đến được.
Tô Yên nói nói, vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638426/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.