Edit: Tinh Niệm
Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời khỏi, Tô Yên đi ở trong viện.
Cứ cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó.
Thiếu cái gì đây?
Ưm.... ân?
Tiểu Hồng đâu?
Hình như từ giữa trưa đã không nhìn thấy nó.
Đây là đi đâu vậy?
Cô cẩn thận suy nghĩ.
Trong đầu hiện lên một người.
Sau đó, bước bước chân đi đến khuê phòng.
Vừa đi vào, đã thấy được Quân Vực ngồi ở mép giường.
Hắn cười đến cong một đôi mắt, con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực nhìn cô.
"Tiểu Quai"
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó nhìn trái nhìn phải quanh hắn cả nửa ngày.
Chậm rì rì đi qua, nghiêm túc suy nghĩ.
Quân Vực mày nhíu một chút
"Tiểu Quai?"
Tô Yên suy nghĩ, nên uyển chuyển dò hỏi kiểu gì?
Nhưng, nghĩ hơn nửa ngày, mở miệng lại một câu là.....
"Tiểu Hồng còn sống đi?"
Quân Vực: "........"
Hắn đầu đầy hắc tuyến.
Ra tiếng
"Tiểu Quai cảm thấy ta sẽ giết con rắn kia?"
Tô Yên nghĩ, sau này mình hẳn phải học hỏi cách nói chuyện uyển chuyển mới được.
Bằng không, sợ sẽ lại xuất hiện cục diện như bây giờ.
Cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu
"Có... chút."
Quân Vực sắc mặt càng kém.
Hắn một phen lôi kéo tay Tô Yên, ôm người ở trong lòng ngực.
Một lúc lâu sau mới nói
"Ta còn không đến mức không dung được một con rắn."
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Chắc là buổi sáng mới rời giường, thế cho nên nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn, rầu rĩ.
Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Quân Vực mày lại nhíu
"Không tin?"
Cô nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638425/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.