Edit: Tinh Niệm
Quân Vực ngồi ở chỗ đó, chậm chạp không nói gì.
Tô Yên lấy đũa qua, duỗi tay gắp lên một ít rau xanh.
Đưa tới bên miệng hắn.
"Há mồm."
Quân Vực thành thành thật thật hé miệng.
Buông xuống mặt mày, không nhìn Tô Yên cái nào, nhưng mà lại ngoan ngoãn ăn.
Mới vừa ăn xong, tiếp đến lại là một đũa rau xanh.
Đút một ngụm lại một ngụm. Động tác thành thạo.
Tô Yên không biết nấu cơm.
Nhưng mà kỹ xảo đút cơm lại là rèn luyện mà thành.
Đút trong chốc lát, bưng nước trà còn ấm áp bên cạnh lên, đưa tới bên môi bảo hắn uống.
Chờ nửa giờ.
Qúa trình đút cơm yên tĩnh này, lấy một loại không khí quỷ dị bắt đầu, cũng lấy trầm mặc kết thúc.
Leng keng leng keng, chỉ có thể nghe được thanh âm chiếc đũa chạm vào chén.
Cho đến khi thấy hắn ăn được kha khá. Tô Yên liền ngừng lại.
Mà lúc này, sắc trời bên ngoài cũng đã đen hoàn toàn.
Cô ra tiếng,
"Hôm nay buổi tối ở chỗ này, hay là trở về?"
Quân Vực cúi đầu,
"Trở về đi."
Hắn thành thành thật thật trả lời.
Khó được thông minh. Tô Yên chớp chớp mắt, đại khái là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
"Lý do?"
Quân Vực thân thể dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh, tất cả đều là cảm xúc cô xem không hiểu.
Cuối cùng, hắn nhợt nhạt cười, ánh đèn trong phòng làm sắc mặt tái nhợt của hắn lây dính một chút khí sắc
"Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước a."
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638419/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.