Edit: Tinh Niệm
Nếu thiếu gia không muốn...., sẽ như bây giờ vậy.
Túc Cửu Từ y chang một món đồ chơi bị vứt bỏ, chỉ có thể ngồi tại nơi đó không làm được gì.
Cho nên câu nói cuối cùng kia, là cố tình đâm đau Túc Cửu Từ.
Quá yêu, chính là không có đường lui, không có chủ quyền.
Thời gian một chút trôi qua.
Thái dương cũng dần dần rơi xuống, sắc trời gần hoàng hôn.
Tô Yên ngã vào trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Đậu chạy tới, cúi đầu nói
"Thiếu gia, Túc tiên sinh vẫn không dùng cơm."
Tô Yên nhấp môi một chút,
"Hắn không ăn, ta cũng không có cách nào."
Giọng nói nhàn nhạt, không có gì phập phồng.
Bộ dáng giống như không thèm để ý.
Chỉ là một lát sau, lại nói
"Đổi những đồ ăn đó đi, xem hắn ăn không."
Hồng Đậu hơi há mồm muốn nhắc nhở thiếu gia.
Đây đã là lần đổi thức ăn thứ ba rồi.
Túc tiên sinh hắn không ăn, vậy, vậy không phải đổi nhiều đổi ít thì vẫn là không ăn sao?
Hồng Đậu nhìn hai người này giận dỗi nhau.
Một người bên kia ngồi im như tượng, không nói một câu.
Một người nằm ở chỗ này nhắm mắt lại một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền".
Hồng Đậu nhỏ giọng nói
"Thiếu gia, Túc tiên sinh hẳn là... một ngày đều chưa có ăn cơm đi? Ngài ấy hiện tại vẫn không ăn, nếu không... em đi đổi một ít đồ thanh đạm mang qua đó?"
Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.
Trầm mặc thật lâu.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Ngay khi Hồng Đậu thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638418/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.