Edit: Ư Ư
Nhìn từ xa giống như con sư tử này đã mong ước vị mỹ nhân ngư này đã lâu.
Sau đó Tô Yên nói với cái khay, "Lại đi lấy một phần nữa."
Cô vừa nói xong lại thấy vị mỹ nhân ngư này nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài, "Thôi."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, "Sao vậy?"
Mỹ nhân ngư ngẩng đầu lên, khuôn mặt yếu ớt, "Tôi bị thương, phải ăn rất nhiều để bổ sung thể lực."
Lời nói mờ mịt nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Một đĩa?
Không đủ!
Tô Yên vươn móng vuốt cố gắng gập móng tay lại, "Hai đĩa nữa?"
Mỹ nhân ngư nhỏ bé cúi đầu không nói, "Năm đĩa?"
Mỹ nhân ngư vẫn không nói gì.
"Mười lăm đĩa?"
Mỹ nhân ngư hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Cô gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: "Anh muốn ăn bao nhiêu thì sẽ chuẩn bị bấy nhiêu."
Mỹ nhân ngư nghe vậy giống như có chút vui vẻ, nở một nụ cười với Tô Yên.
Sau đó nhẹ nhàng hỏi, mang theo một chút tò mò, "Cô nặng bao nhiêu cân?"
Tô Yên do dự, "Ừm... ba trăm cân."
Mỹ nhân ngư nhỏ bé gật gật đầu, giống như càng vui vẻ hơn, "Tôi không ăn được nhiều, muốn ăn hai bữa mới ăn được hết cô."
Tô Yên nghe vậy cúi đầu bắt đầu bẻ bẻ đầu ngón tay tính tính.
Vậy nên không nhìn thấy đôi mắt lục đậm của mỹ nhân ngư nhỏ bé đang tràn đầy ánh sáng.
Vậy... phải ăn hết cả một con bò mới sinh ra sao?
Tô Yên nghiêng đầu nhìn cái khay đang bay giữa không trung, "Mang một trăm năm mươi cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638204/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.