Editor: Qing Yun
Hai người bạn cùng phòng của Bạch Tề Tinh hôn mê hơn một tuần mới tỉnh, tuy nói hồn phách của bọn họ đã được bổ đầy đủ nhưng cơ thể bọn họ vẫn bị ảnh hưởng, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận mới được.
Vì nể mặt Bạch Tề Tinh nên Việt Khê cho bọn họ một viên ngọc dưỡng hồn, đây là ngọc còn dư khi mua về dưỡng hồn cho chị Thương, cũng coi như là tận dụng nó hết sức.
Vết thương trên vai Bạch Tề Tinh không đáng ngại, nghỉ ngơi một tuần là kết vảy, chỉ cần chú ý không hoạt động mạnh để tránh vết thương không bị vỡ ra là được.
Chẳng qua kể từ sau khi biết đám người giấy làm từ Xanh Thiên Thụ, mỗi lần đến nhà Việt Khê, ánh mắt anh ấy nhìn đám người giấy trở nên rất phức tạp, luôn là muốn nói lại thôi với Việt Khê, dáng vẻ rõ ràng là muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.
Việt Khê đoán được anh ấy muốn nói gì, chỉ là cô muốn trêu anh ấy nên không nói gì cả, để xem anh ấy có thể nhịn đến khi nào.
“Việt… Việt Khê à!” Nghẹn suốt mấy ngày, cuối cùng Bạch Tề Tinh không nhịn được nữa, anh ấy lắp bắp nói.
Con người anh ấy luôn sang sảng, bộc trực thẳng thắn, muốn nói gì là nói đó, có thể nhịn lâu như vậy cũng là khó được.
Việt Khê nhìn anh ấy, chỉ ừ hử một tiếng xem như đáp lại.
Bạch Tề Tinh nhích lại gần cô, mắt trông mong nói: “Việt Khê, trước kia cô từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506281/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.