Editor: Qing Yun 
Tục ngữ nói thiên thanh xóa tan mờ đục, nghiệp hỏa đốt cháy toàn bộ trọc khí trên thế gian, nó tồn tại từ khi thiên địa sơ khai, mãi cho đến 20 năm trước, khi Minh Kính rời khỏi địa phủ, y đã hủy diệt toàn bộ Hồng Liên Nghiệp Hỏa. 
Bạch Kỳ Thạch nói: “… Hồng liên sinh nghiệp hỏa, Việt Khê chính là hạt giống hồng liên, cũng là một hạt duy nhất.” 
Bây giờ chính là lúc chứng minh phỏng đoán của anh ta. 
“Tôi không tin trên đời này có gì ngẫu nhiên, cô ấy xuất hiện ở thành phố A cũng là mấy người cố ý? Mấy người tốn công sức làm cô ấy xuất hiện bên cạnh tôi là muốn mượn cô ấy xoa dịu tôi? Hay là mấy người muốn mượn cô ấy… Giết tôi?” Hàn Húc dừng giây lát, cậu cười khẽ nói: “Nghiệp hỏa có thể thiêu vạn vật, nếu sư phụ có tâm, nói không chừng đúng là có thể gi3t chết tôi.” 
Cậu là người duy nhất trên đời có thể dập tắc Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Việt Khê là người duy nhất trên đời có thể gi3t chết cậu. 
Ánh mắt Bạch Kỳ Thạch khẽ động, anh ta nhìn Hàn Húc, nghiêm túc hỏi: “Như vậy, nếu cô ấy khuyên ngài cứu vớt thiên hạ, trấn áp tà khí, ngài có đồng ý không?” 
“Không có nếu, cô ấy sẽ không bao giờ nói tôi đi làm những chuyện như vậy.” Hàn Húc nói lời khẳng định. 
Bạch Kỳ Thạch lắc đầu cười khổ: “Ngài hủy hồng liên, vốn tưởng rằng hai người sẽ thành kẻ định, lại không ngờ rằng…” 
Anh ta bói ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506280/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.